Chương 224:
Anh nhìn thấy cô nhảy sông thì cũng nhìn thấy có người đang đuổi theo cô.
Lâm Tử Lạp không đáp mà chỉ nằm co vào đầu giường, hành động này mới khiến cô phát hiện cơn đau dưới chân, cô cau mày lại.
Người đàn ông nhìn ra Lâm Tử Lạp đang phòng bị anh, phòng bị người lạ như anh, anh có thể hiểu được, vì vậy anh không tiếp tục chủ đề này nữa: “Cô yên tâm, cô sẽ không bị tìm ra đâu, tôi đã cho người xem qua vết thương trên chân cô, không nghỉ ngơi mươi mười lăm ngày thì khó mà xuống giường được.”
Lâm Tử Lạp biết chân mình bị thương, anh còn cho người xem giúp cô, điều này nằm ngoài dự liệu của cô: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, đi đường thấy chuyện bất bình thì phải ra tay giúp đỡ, tôi tin dù không phải là tôi, người khác nhìn thấy vậy cũng giơ tay giúp đỡ…hơn nữa lại còn cứu người đẹp như vậy.”
Người đàn ông cố ý ngừng lại sau đó lại trêu tiếp.
Lâm Tử Lạp đương nhiên nghe ra được lời trêu đùa của anh, nhưng anh đã cứu cô, dù cô không thoải mái khi anh nói lời này, nhưng cô cũng không biểu hiện ra mặt.
“Chỗ này là chỗ nào, tôi có thể mượn điện thoại của anh một chút không?” Hiện giờ cô đã thoát khỏi khống chế của Hà Thuỵ Trạch, cô muốn gọi cho Lâm Tinh Tuyệt ngay lập tức để báo cho mọi người là cô không sao, cô không ở bên cậu bé mấy ngày, không biết cậu bé và Lâm Huệ Tinh như thế nào rồi.
Ánh mắt của người đàn ông rơi cổ tay của cô, trên chiếc cổ tay mảnh khảnh đeo một chiếc vòng ngọc bích cao cấp, loại vòng ngọc này…ánh mắt của anh khẽ động, anh từ chối nói: “Không được, sau này cô ấy sẽ phụ trách chăm sóc cô, có gì cần cô cứ gọi cô ấy.”
Nói xong canh xoay chiếc xe lăn rời khỏi căn phòng, đi đến cửa phòng anh chợt dừng lại, xoay đầu nhìn cô: “Cô tên là gì?”
Lâm Tử Lạp tròn mắt nhìn anh, không thành thật đáp: “Lâm Ngôn.”
Cô cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thâm sâu khó lường.
Người đàn ông cười: “Lâm Ngôn à? Ngôn Ngôn? Tên hay, tôi tên là Bạch Dận Ninh.”
Chiếc xe lăn lăn trên mặt đất, phát ra tiếng kêu nho nhỏ, tiếng động dần dần biến mất. Người phụ nữ vẫn đứng trước cửa đi vào, cô nhìn Lâm Tử Lạp chào nói: “Chào cô, gọi tôi là Tiểu Liễu là được, có chuyện gì cần thì cô cứ gọi tôi.”
Lâm Tử Lạp lắc đầu, cô hiện giờ không cần gì cả, cô cũng không tin người đàn ông kia, cô luôn cảm thấy bản thân mình giống như miếng thịt rơi vào miệng hổ.
“Chỗ này là đâu vậy? Người vừa rồi là ai?”
“Bạch Thành, người vừa rồi chính là cậu chủ nhà chúng tôi.” Tiểu Liễu đáp lại.
Lâm Tử Lạp cau mày, câu trả lời này không hề có chút tác dụng gì với
Nơi này là nơi nào, sao cô lại chưa từng nghe qua.
“Cô yên tâm, cậu chủ nhà chúng tôi là người tốt.” Tiểu Liễu dường như nhìn ra được sự hoài nghi của Lâm Tử Lạp, cô giải thích: “Tuy chân anh ấy không tốt, nhưng trái tim anh ấy lại tốt.”
Cô gái này không hề lớn tuổi, nói đến cậu chủ mà cô ấy nhắc tới, trên mặt cô hiện ra đầy vẻ sùng bái, còn xen chút xấu hổ của một thiếu nữ.
Lâm Tử Lạp đại khái biết được rằng cô ấy rất ngưỡng mộ cậu chủ họ Bạch đó.
“Tôi muốn ngủ một lát.” Bị Hà Thuỵ Trạch bắt mấy ngày, mấy ngày đó cô đều ngủ không ngon cơ thể cũng đến cực điểm rồi, ít nhất thì lúc này người đàn ông đó cũng sẽ không làm gì cô.
Cô cảnh giác cao quá, ngược lại còn khiến người khác biết cô có tư tâm, thà cô cứ bình tĩnh lại, sau đó mới nghĩ cách liên lạc với thế giới bên ngoài.
“Được, có chuyện gì cô có thể gọi tôi.” Tiểu Liễu ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Lâm Tử Lạp nằm xuống, bên ngoài chim hít líu lo nhưng không ngăn nổi muộn phiền trong lòng cô.
Cô nằm xuống, mi mắt khẽ chớp, một lúc sau thì người cô phát ra tiếng thở đều đều.
Tiểu Liễu đóng cửa vào nhưng cô ấy không rời đi ngay mà đứng ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong. Cô ấy xác nhận Lâm Tử Lạp thật sự ngủ rồi mới xoay người đi. Trong phòng khách, Bạch Dận Ninh ngồi dựa vào cửa sổ, đôi mắt anh nhắm lại.
Nghe thấy tiếng bước chân anh mới hỏi: “Cô ấy đang làm gì?”
“Ngủ rồi ạ.” Tiểu Liễu đứng sau anh ấy không xa.
Cô lén nhìn người đàn ông tuy ngồi trên xe lăn nhưng thân vẫn thẳng tắp đó, cô cảm thấy ông trời không công bằng với cậu chủ, anh ấy hiền lành như vậy, nhưng tại sao ông trời lại lấy đi khả năng đi lại của anh chứ.
“Cô ấy có yêu cầu gì thì cô đáp ứng hết cho cô ấy.” Bạch Dận Ninh ấm áp nói.
Trong lòng Tiểu Liễu không hiểu nên liền hỏi: “Cậu chủ, anh quen biết cô ấy à? Tại sao lại đối tốt với cô ấy như vậy?”
Bạch Dận Ninh nhìn phía bên ngoài cửa sổ, một con chim nhảy xuống từ một nhành cây, kêu rả rích không ngừng, thi thoảng còn có vài lá cây xoay vòng, nhưng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Giống y hệt như sinh mệnh vậy.