Chương 274:
“Gọi chủ tiệm của cô ra đây.” Xem ra, cô không thể nói rõ ràng với loại người này rồi.
“Chủ tiệm có việc, không ở đây, lời của tôi với chủ tiệm là một, chúng tôi là chị em họ, tôi cũng như chủ mà thôi.”
Lâm Tử Lạp xem như đã hiểu, hoá ra là có gia thế, thảo nào cô ta mới phách lối như vậy.
“Cô này, kinh doanh không phải là làm như này đâu…”
“Bớt nói nhảm với tôi đi, đưa tiền đây, rồi cầm quần áo của cô đi đi!” Nữ nhân viên phục vụ vênh váo đắc ý, ỷ là họ hàng của chủ tiệm, nghĩ mình thành chủ thật rồi.
“Nếu tôi không đưa thì sao?” Lâm Tân Ngô lạnh mặt.
“Á à, thế thì cô đừng hòng mà đi. Nói cho cô biết, chị họ tôi quen biết với Bạch Dận Ninh, Bạch Tổng Bạch Dận Ninh, cô biết hay không? Bạn của chị họ tôi, cả cái trung tâm thương mại này đều là của anh ấy, cô ở đây thích đóng vai hảo hán, cô tìm nhầm chỗ rồi.”
Càng là người leo từ đáy xã hội leo lên, có chút chỗ dựa, càng vênh vang đắc ý.
Chính là kiểu người như nhân viên phục vụ này.”
Lúc nói chuyện, nhân viên phục vụ nhìn Lâm Tử Lạp một lượt từ trên xuống dưới, bên trên cô mặc lễ phục, nhưng cũng không phải kiểu cầu kì gì, chân thì đi dép lê một lần của khách sạn, trên cổ cô còn hằn rõ dấu hôn hôm qua Tông Triển Bạch để lại, nhân viên phục vụ cười lạnh: “Gái, bao nhiêu tiền một đêm vậy, cày cuốc mấy đêm rồi mới kiếm được một bộ quần áo đắt tiền?”
Lâm Tử Lạp: “…”
Lâm Tử Lạp cau mày, vẻ mặt căng thẳng, lời nữ nhân viên kia vừa nói thực sự làm cô tức giận.
Cô chỉ là đến mua một bộ quần áo, sao lại gặp phải loại người dở hơi như này?
Vô duyên vô cớ bị người ta gọi thành “gái”, đây là xúc phạm người khác!
Nhưng mà phép lịch sự không cho phép cô chửi thề.
“Phiền cô ngay lập tức buông tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” Giọng của Lâm Tử Lạp cực lạnh, như tảng băng mùa đông, khiến người bên cạnh cũng cảm thấy phát run.
Nữ nhân viên phục vụ sững người, không nghĩ đến “gái” này còn có khí thế như vậy, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, cô ta nghĩ rằng cô chỉ đang giả bộ!
“Tôi sợ cô báo cảnh sát chắc?” Nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên
Gặp phải loại người như này, không nói nổi một lời có lý, lại còn khó dây dưa.
Lâm Tử Lạp tức đến mức toàn thân run rẩy, sao trên đời lại có loại người không nói lý lẽ như vậy?
“Đưa tiền đây.” Nhân viên phục vụ thấy Lâm Tử Lạp bất động, giơ tay cướp lấy túi tiền của cô, ngay khi cô ta định lấy túi của Lâm Tử Lạp, người vệ sĩ bên ngoài cũng cảm thấy có gì đó không ổn, liền bước vào, đẩy nhân viên phục vụ ra.
Người mà Thẩm Bồi Xuyên chọn, thân thủ rất nhanh, chỉ dùng một hai phần sức lực, nhân viên phục vụ bị đẩy ngã xuống đất, cô ta theo bản năng giơ tay quơ vào đồ vật để níu lại, nhưng lại quơ vào một giá treo quần áo, soạt soạt một tiếng, toàn bộ quần áo đều rơi xuống đất.
Nữ nhân viên phục vụ hạ mông ngã xuống trước, vô cùng đau nhức, cô ta tức giận, trừng mắt, hầm hầm hổ hổ bước tới: “Anh là ai? Dám ở đây giương oai? Chán sống rồi hả?”
Nói rồi, cô ta lấy điện thoại gọi cho chị họ: “Chị, chị mau đến cửa hàng, có người vào phá cửa hàng nhà mình.”
Người vệ sĩ cau mày, cũng lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Bồi Xuyên, nói Lâm Tử Lạp đang gặp rắc rối.
Thẩm Bồi Xuyên căng thẳng, là Hà Thuỵ Trạch xuất hiện?
Hắn nhìn về phía Tông Triển Bạch đang chơi với con trai và con gái, đi nhanh tới: “Chị dâu trên lầu gặp rắc rối rồi.”
Tông Triển Bạch quay đầu nhìn hắn.
“Liệu có phải Hà Thuỵ Trạch không nhịn được cục tức, ra ngoài rồi?” Thẩm Bồi Xuyên suy đoán.
Tông Triển Bạch một tay bế con gái, một tay dắt con trai lên thang máy, Thẩm Bồi Xuyên cũng vội vã theo sau, đằng sau còn có một vài vệ sĩ nữa.