Chương 345:
Anh cũng chẳng xa lạ gì suy nghĩ trăng hoa của đàn ông có tiền nên vì lợi ích của hai gia đình, vì hạnh phúc em gái anh, người phụ nữ này chắc chắn không thể tồn tại.
Tông Khải Phong nheo mắt, luôn cảm thấy có chỗ không ổn vì Văn Khuynh quá bình thản.
“Anh làm gì cô ấy rồi?”
“Tôi không biết cậu nói gì, nhưng phải đối tốt với em gái tôi…”
Văn Khuynh còn chưa nói hết, Tông Khải Phong đã bước nhanh ra ngoài, anh mở cửa phòng Trình Dục Tú ra, bên trong trống trơn, không có ai.
Anh quay đầu nhìn Văn Khuynh đang đi tới: “Anh làm gì cô ấy rồi?”
Văn Khuynh đi tới nhìn căn phòng trống không mà khoanh tay nói: “Người đâu? Cậu hỏi tôi?”
Anh nhìn Tông Khải Phong: “Không phải cậu giấu người đi, sau đó tới đổ lỗi cho tôi bắt à?”
Văn Khuynh tuyệt đối không thừa nhận mình bắt Trình Dục Tú.
Tông Khải Phong mất bình tĩnh nắm lấy cổ áo Văn Khuynh: “Nói, anh làm gì cô ấy rồi?”
“Tông Khải Phong, cậu có chứng cứ gì nói tôi bắt cô ta? Còn nữa, ai biết được có phải cậu vì muốn bảo vệ mà giấu cô ta đi nói là tôi bắt?”
Văn Khuynh đẩy anh ra: “Chưa biết chừng, cô ta đã đi rồi, tóm lại là tôi không bắt cô ta, tôi không rảnh.”
Tông Khải Phong nhìn anh một cái rồi đi vào phòng, căn phòng không lớn, nơi duy nhất có thể giấu người là nhà vệ sinh, bên trong không có người, trong phòng cũng không có dấu vết cọ sát, trên giường không có dấu vết vật lộn. Tất cả những điều này cho thấy Trình Dục Tú không hề bị người ta dùng vũ lực bắt đi.
Nhưng cô
Cô không có bạn bè thân thích gì ở thành phố B.
“Sao vậy, thực sự không thấy à?” Văn Khuynh dựa vào tường, ánh mắt lướt qua sự chế giễu.
Tông Khải Phong không hề để ý tới anh.
Lúc này, điện thoại của anh reo lên, anh lấy điện thoại ra liền thấy màn hình hiển thị tên Trình Dục Tú. Lúc ấy cô chưa sinh nên để tiện liên lạc, hai người mới lưu số điện thoại của nhau.
Anh rất nhanh đã bắt máy: “Em đang ở đâu?”
“Em đi rồi, đừng tới tìm em.”
Hai tay Tông Khải Phong đang buông sõng nắm chặt thành nắm đấm: “Em nói gì?”
“Em không yêu anh, tại sao phải lấy anh?”
Trái tim Tông Khải Phong chợt chết lặng, anh nắm chặt điện thoại: “Nói anh biết em đang ở đâu? Anh đi tìm em, nói rõ trước mặt.”
“Em…Em phát hiện ra mình còn yêu bạn trai cũ, anh ấy không ghét bỏ em, em…”
Tông Khải Phong nắm chắt chiếc điện thoại như thể muốn bóp nát nó vậy.
“Anh không tin…”
“Em đã đi cùng anh ấy rồi, anh không tin có tác dụng gì?”
Tông Khải Phong đứng như trời trồng ở đó như hồn tiêu phách tán. Rõ ràng cô đã nhận lời anh.
Cô đi rồi?
Đi cùng bạn trai cũ rồi?
Lời hứa của cô với anh đều là lừa gạt sao?
Văn Khuynh nhìn anh cong môi cười rồi rời khỏi phòng.”