Mê Vợ Không Lối Về

Chương 348


trước sau

Chương 348:

 

Văn Nhàn đứng ở chỗ cũ rối loạn một lúc.

 

Lẽ nào cô nghi ngờ sai rồi?

 

Văn Khuynh thực sự không bắt người?

 

Nhưng cô luôn cảm thấy tính cách của Trình Dục Tú sẽ không tái hợp với Bạch Hồng Phi, càng không bỏ trốn.

 

Cô ấy còn chưa thăm con, sao có thể biến mất như vậy?

 

Cô không tin, nhưng thái độ Văn Khuynh kiên quyết như vậy nên nhất thời cô cũng không biết mình nên làm gì.

 

Cô đi về phòng, đứa bé trên giường đã dậy nhưng không khóc, không bè nheo mà đang mở to mắt nhìn đi nhìn lại như nhìn thế giới này.

 

Nhưng y tá nói bây giờ tầm nhìn của bé không xa nên cô đi tới gần cúi đầu nhìn cậu.

 

Mắt cậu vẫn xoay tròn như thể không phát hiện ra sự tồn tại của cô.

 

Quả nhiên cậu không nhìn thấy cô.

 

Văn Nhàn ôm cậu bé dậy.”

 

Cuối cùng trận mưa tuyết đầu tiên của cuối năm cũng đến.

 

Qua một đêm, một lớp tuyết trắng phủ khắp mọi vật, đâu đâu cũng đều có một màu trắng xoá, nhìn vào trong phòng, rất giống như thể nó được làm từ tuyết vậy.

 

Sáng sớm, Văn Nhàn mặc áo khoác cẩn thận cho đứa bé, chỉ để lộ ra mỗi cái mũi và mắt của nó, cô ấy sợ nó ra ngoài sẽ bị lạnh, bà Văn bước vào để xem con gái và cháu ngoại của mình, bà nhìn thấy Văn Nhàn đã mặc quần áo xong cho đứa trẻ rồi, bà cau mày: “Con dậy sớm như vậy để làm gì? Lạnh như vậy, ngủ thêm một lúc nữa cũng được.”

 

“Con muốn về trước nữa sáng, trong nhà chỉ có mình Khải Phong, con không yên tâm.” Văn Nhàn nhét sữa và bình của đứa bé vào túi rồi khoác sau lưng, sau đó mới ôm đứa bé lên.

 

“Khải Phong có còn nhỏ nữa đâu, con không có ở đấy là nó không ăn cơm nữa à?” Bà Văn sợ con gái lạnh cóng, ngoài trời lạnh như vậy mà.

 

Văn Nhàn ngẩng đầu nhìn mẹ rồi mới nói: “Mẹ, con đi đây.”

 

Cô đã gọi tài xế đứng đợi ở ngoài, bà Văn muốn khuyên cô ở lại, đừng đi gấp, nhưng nghĩ lại, giờ cô đã kết hôn, vợ chồng thân thiết là chuyện tốt, nên không cố giữ cô lại nữa, bà mặc thêm áo nhung rồi ra tiễn cô.

 

Bà tiễn người lên xe xong mới xoay người về phòng, lúc bà cởi áo

thì Văn Khuynh tỉnh dậy, không biết có phải là do trong quân ngũ nên chịu được lạnh hay không, trên người anh chỉ mặc một bộ áo ngủ mùa thu mỏng, anh nhìn mẹ: “Sáng sớm như vậy, mẹ đi đâu đó?”

 

Thấy bà treo quần áo lên, rõ là bà vừa ra ngoài về.

 

Bà Văn mỉm cười: “Mẹ tiễn em gái con ra cửa.”

 

Văn Khuynh sững lại: “Sáng sớm như vậy mà nó đã về rồi à?”

 

“Nó nói nó không yên tâm về Khải Phong, tuy lúc kết hôn hai đứa nó không có tình cảm gì cả, nhưng hiện giờ xem ra chúng nó khá tốt, con xem em gái con kìa, đã biết quan tâm người khác rồi, mới về một đêm mà buổi sáng sớm dù có lạnh cũng phải quay về.”

 

Văn Khuynh không nói gì cả mà đến bàn rót một cốc nước, trong lòng anh đang nghĩ chuyện tình cảm của Văn Nhàn và Tông Khải Phong.

 

Lúc đầu Văn Cẩn nhìn trúng năng lực của Tông Khải Phong, phải thừa nhận rằng, trong số đám con cháu nhà giàu, anh là người xuất trúng nhất, chỉ trong vài năm ngắn ngủi nhưng đã điều hành cả công ty, còn quản lý nó ra trò hẳn hoi.

 

Anh ấy cũng rất tán thưởng Tông Khải Phong, em gái anh ấy có thể ở bên người đàn ông như vậy, đó chính là số may của em gái anh.

 

Anh nhất định không cho phép người khác phá hoại chuyện hôn nhân này.

 

Anh ấy đặt cốc trà xuống: “Con không ăn cơm ở nhà nhé.”

 

Nói xong anh về phòng, bà Văn không vui vẻ lắm nói: “Đến thời gian ăn cơm mà cũng không có à?”

 

“Con phải tập luyện.” Văn Khuynh đẩy cửa vào phòng, một mình cách biệt với bên ngoài.

 

Tuyết rơi một đêm, mặt đường cực kỳ trơn trượt.

 

Văn Nhàn nhìn ra bên ngoài, nhìn cảnh đẹp mà chỉ có mùa đông mới có, một màu lóng lánh như đang lạc vào vương quốc băng, nhưng cô không hề thích thú nó, trong lòng cô lạnh lẽo, lạnh lẽo như băng tuyết ngoài đường, không có chút nhiệt lượng nào.

 

Kít.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện