Mê Vợ Không Lối Về

Chương 378


trước sau

Chương 378:

 

“Tông Triển Bạch.”

 

Cô từ trên giường đi xuống, nhìn vào bóng lưng của anh, anh rất cao, đứng ở trong buồng xe đầu dường như đụng đến nóc xe.

 

“Anh rất để ý sao?” Lâm Tử Lạp cũng muốn nói với anh thân phận của Trình Dục Tú.

 

Cô cũng làm mẹ, cô cũng hiểu cảm giác của người mẹ.

 

Đồng thời cô cũng hiểu.

 

Hiểu nỗi thầm kín của Trình Dục Tú.

 

Cô nể phục nghị lực của Trình Dục Tú, nếu là cô, cô nhất định không thể làm được.

 

Tông Triển Bạch không nói lời nào, anh không biết bản thân đang để ý cái gì, để ý đến điều mà cô che giấu hay là để ý việc cô giấu anh.

 

“Nếu như anh không thể tiếp nhận thì chúng ta…”

 

Bỗng nhiên Tông Triển Bạch bừng tỉnh xoay người, lông mày như con dao sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Thì làm sao?”

 

“Thì chúng ta chia tay.” Lâm Tử Lạp biết mình cứ nói như vậy thật quá đáng nhưng mà lúc này, cô cũng muốn nhìn tình cảm của anh đối với cô, chuyện này nhất định giữa bọn họ phải có một cái kết, nếu như cô một mực không nói, trong lòng anh nhất định sẽ có vướng mắc.

 

Mắc dù cô biết, bản thân đã động lòng với người đàn ông này.

 

Nhưng mà cô cũng đồng ý với Trình Dục Tú rồi.

 

Giờ phút này chỉ có thể để anh chịu uất ức.

 

Tức giận?

 

Từ này đã không thể hình dung nổi, Tông Triển Bạch cảm nhận!

 

Người phụ nữ này mà lại nói chia tay?

 

Chia tay?

 

Chia tay với anh?

 

Anh híp mắt lại, khẽ hất cằm lên trong nháy mắt căng thẳng, Lâm Tử Lạp không dám

nhìn vào mắt anh, vẫn như cũ có thể cảm nhận được sự uy hiếp đến mức rùng mình.

 

“Em đừng bướng nữa!” Anh một tay kéo cô vào trong ngực, không nói lời nào, tùy tiện hôn lên môi cô, nói đúng hơn là gặm cắn, cái câu chia tay của Lâm Tử Lạp đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh.

 

Anh giống như là đang trừng phạt.

 

Sự phẫn nộ của anh, sự bực tức của anh, Lâm Tử Lạp đều hiểu, cô không cảm thấy đau.

 

Anh nổi giận, có thể thấy rõ là anh quan tâm.

 

Cô chủ động ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu nghênh hợp cùng anh.

 

Cô cười nói: “Em rất vui.”

 

Tông Triển Bạch có chút ngạc nhiên: “Em…”

 

Em biết anh tức giận là bởi vì không muốn chia tay với em, đúng không?” Trên mặt cô mang theo ý cười, đôi mắt long lanh, dáng vẻ khoe khoang như vậy, dịu dàng—-như vậy, lại nghiêm túc như vậy.

 

Cho nên cô vừa mới cô ý nói như thế?

 

Tông Triển Bạch cảm thấy bản thân ở trước mặt người phụ nữ này chỉ số IQ bỗng trở về con số không.

 

Anh khóc cũng không được mà cười cũng chẳng xong: “Em là đang thử lòng anh sao?”

 

Lâm Tử Lạp nghiêm túc gật đâu: “Đúng vậy, dù sao thì anh lớn hơn em nhiều như vậy, ai mà biết được anh trải qua bao nhiêu mối tình, có đối xử thật lòng với em hay không…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện