Chương 382:
Cô vỗ về con trai: “Đừng sợ, mami ở đây, con ôm em đi, mẹ che nó lại.”
Lâm Tinh Tuyệt bị doạ không nhẹ, cơ thể nhỏ bé lúc này vẫn còn hơi run rẩy, rúc vào lòng Lâm Tử Lạp, ôm chặt lấy cô: “Mami, con sợ.”
Bé không dám ra khỏi cái ôm của mami.
Lâm Tử Lạp cũng không dám nhìn thẳng, không chỉ đập vào thị giác mà còn có cả tâm lý, cô đã từng sinh con, đây lại là một con búp bê bị ngược đãi nên cô cũng bị chấn động về mặt tâm lý.
“Mami.” Lâm Tinh Tuyệt run lẩy bẩy, túm chặt lấy quần áo Lâm Tử Lạp không dám nhúc nhích.
Lâm Tử Lạp ôm hai con, chỉ có thể từ từ dịch chuyển về phía cửa, cô ấn chặt đầu hai bé vào lòng.
Dường như Tông Triển Bạch nghe thấy động tĩnh bên này, quần áo còn chưa mặc xong đã chạy sang, anh đi tới cửa, bàn tay đang cài cúc áo thoáng dừng lại rồi sau đó nhanh chóng đi vào, ôm con trai và con gái ra khỏi phòng.
Thẩm Bồi Xuyên vừa mới đi lên, đang định gọi mọi người xuống ăn trưa thì Tông Triển Bạch giao hai bé cho anh ấy rồi dặn dò: “Trông chừng tụi nhỏ, cậu tự trông.”
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Thẩm Bồi Xuyên lo lắng hỏi, vì sắc mặt Tông Triển Bạch rất khó coi.
Bản thân Tông Triển Bạch cũng không thể xác định là ai làm, anh vỗ vai Thẩm Bồi Xuyên.
Rồi trở lại phòng.
Lâm Tử Lạp vẫn đang đứng đó, như bị ai điểm huyệt, nhìn chằm chằm thứ sợ hãi trên giường.
Tông Triển Bạch ôm cô vào lòng, ấn mặt cô vào ngực mình: “Đừng nhìn nữa.”
Lâm Tử Lạp nhắm mắt lại, run rẩy nói: “Việc này là do ai làm?”
Cô bị người làm chuyện này doạ sợ đồng thời cũng hoảng loạn, sợ hãi.
Rất rõ ràng đối phương biết cô có hai con nên mới làm thứ này để hù doạ tụi nhỏ.
“Anh sẽ điều tra rõ ràng.” Tông Triển Bạch liếc nhìn thứ đồ bẩn thỉu trên giường, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Cánh tay anh dài, hơi nghiêng người là đã có thể chạm được tới chăn, anh kéo một cái, chăn đã phủ lên chiếc hộp.
Anh vỗ lưng Lâm Tử Lạp, bàn tay anh dày rộng, ấm nóng,
Lâm Tử Lạp “ừm” một tiếng nhưng không nhìn lên giường nữa.
Thẩm Bồi Xuyên biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng từ miệng Lâm Tinh Tuyệt, vẻ mặt anh ấy cũng nghiêm túc như Tông Triển Bạch, đồng thời suy đoán: “Liệu có phải là Hà Thuỵ Trạch không?”
Người này tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian, anh cho người đi tìm cũng không tìm được tung tích của anh ta, đến chút manh mối cũng không có.
Anh ta đang nấp trong tối, không biết khi nào sẽ đột nhiên nhảy ra.
Đây chính là cái gọi là ngoài sáng dễ tránh, trong tối khó phòng.
“Tìm người phụ trách đưa đồ của khách sạn tới.” Huống hồ khách sạn có camera, thế nào cũng có thể tra được chút manh mối.
“Mami.” Lần này Lâm Tinh Tuyệt thật sự sợ hãi, sắc mặt bé đã hơi tái, chạy tới nhào vào lòng Lâm Tử Lạp, cô ôm chặt lấy con rồi an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Lâm Huệ Tinh không nhìn thấy, bé ngồi trên ghế nhìn trái nhìn phải, không biết mọi người làm sao, vẻ mặt thay đổi nhanh đến vậy.
Vô cùng nghiêm túc.
Trong phòng khách đang có ánh nắng sáng chói của buổi trưa, sáng sủa, có lẽ là nhiều người nên nỗi sợ hãi của Lâm Tinh Tuyệt cũng dần bớt đi.
Không lâu sau, Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm dẫn quản lý khách sạn, còn có nhân viên phục vụ đưa chiếc hộp tới.
Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu với Tông Triển Bạch, dường như đối phương đã thăm dò kỹ càng trí của camera, hắn tránh được hết tất cả, cho dù bị quay lại thì cũng chỉ có bóng lưng, không thể nhìn được mặt, hơn nữa còn ăn mặc kín mít, đến nam hay nữ còn không nhìn ra.
Manh mối duy nhất bây giờ chỉ có nhân viên phục vụ này, không biết có thể tra được manh mối từ anh ta hay không.