Chương 390:
Anh không đời nào dạy con gái nói những lời xằng bậy đó!
Giọng của anh trở nên nghiêm nghị, anh nhìn con gái: “Tiểu Nhụy, nói thật với ba, tại sao con cảm thấy hôn là một sự trừng phạt?”
“Trong phim đều chiếu như vậy mà, cô không nghe lời, chú sẽ hôn cô là cô nghe lời ngay.”
Lâm Tử Lạp: “….”
Tông Triển Bạch mỉm cười xoa đầu con nhỏ: “Sao này chúng ta không xem nhưng bộ phim vô bổ nữa được không?”
“Sao lại là vô bổ?” Lâm Huệ Tinh chớp mắt.
Tông Triển Bạch: “….”
Lâm Tinh Tuyệt thực sự không chịu nổi nữa nên nói xen vào: “Em qua đây anh nói em biết.”
Cô bé rất vui lòng nhảy chân sáo qua đó. Lâm Tinh Tuyệt đang nằm bò trên bàn chơi trò siêu trí tuệ liền tạm dừng lại sau đó giảng cho em gái thế nào là vô bổ.
“Tiểu Nhụy anh nói em biết cái gì là vô bổ nhé, em xem những bộ phim đó đều là nhạt nhẽo không có ích gì không lành mạnh bằng em ăn bánh trứng.”
Lâm Huệ Tinh nghe mà mơ mơ hồ hồ.
Lâm Tinh Tuyệt cũng không định nói rõ với cô bé, cho dù nói rõ rồi thì cô bé cũng không hiểu. Cậu xoa đầu cô bé: “Trong này không biết đựng gì?”
Lâm Huệ Tinh vỗ tay cậu: “Không được xoa đầu em.”
“Anh cứ sờ…..” Lâm Tinh Tuyệt cố ý xoa đầu cô bé lần nữa. Lần này cô bé không vừa ý nên đuổi theo đòi đánh cậu.
Hai đứa bé đuổi nhau quanh bàn ăn.
Lâm Tử Lạp sợ chúng ngã nên nhắc nhở: “Hai đứa chậm thôi.”
“Em muốn đánh con.” Lâm Tinh Tuyệt tranh thủ đáp lại Lâm Tử Lạp một câu.
Lâm Tử Lạp than thở, hai đứa bé này đúng là trái ngược hẳn nhau.
Một đứa quá trưởng thành, một đứa quá đơn thuần.
“Vừa nãy em nghi ngờ anh?”
Tông Triển Bạch dựa trên sofa, đôi chân dài nhỏ nhã vắt lên nhau, hai vai thả lỏng
Lâm Tử Lạp ho khẽ một tiếng, vừa nãy cô thực sự cho rằng Tông Triển Bạch dạy Lâm Huệ Tinh nói vậy.
“Xin lỗi, em hiểu lầm anh rồi.” Lâm Tử Lạp nghĩ thầm lỗi của cô thì cô phải nhận.
Anh cúi người xuống và nhìn vào mắt cô: “Em định đuổi anh đi như vậy sao?”
Cô đã xin lỗi rồi, còn muốn gì nữa?
“Hôn anh một cái, anh tha lỗi cho em.” Anh ghé sát mặt mình hơn nữa, từng hơi thở vấn vương nơi khóe mũi, lúc nóng lúc lạnh giao thoa nhao khiến cô nổi da gà khắp người, bất giác rụt vai lại: “Anh có thể nghiêm túc một chút không?”
Tông Triển Bạch: “……”
Anh không nghiêm túc sao?
Bảo cô hôn là không nghiêm túc sao?
“Vừa nãy anh gọi Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên ra làm gì?” Lâm Tử Lạp cố ý chuyển chủ đề.
“Dặn họ làm một số chuyện.”
Một quầng sáng mạnh mẽ lấp đầy đôi mắt sâu thẳm và sâu thẳm của anh, và anh nhìn thấy mánh khóe của cô ấy và hất cằm nói: “Đừng hòng chuyển chủ đề.”
Lâm Tử Lạp: “….”
Cô vực dậy tinh thần, so với việc bị anh nắm thóp thì không bằng mình chủ động. Khóe môi cô cong lên, khóe mắt vút lên cười thật đẹp.
Ánh mắt cô sáng như vầng trăng, khóe môi khẽ cong lên để lộ hàm răng trắng sứ, làn da xinh đẹp lại đáng yêu.
Cô rất ít khi cười với anh như vậy nên đột nhiên anh hoảng.
Nhân cơ hội anh chưa phòng bị, Lâm Tử Lạp chủ động hôn lên mặt anh, Tông Triển Bạch vừa kịp phản ứng lại, anh đã rời khỏi.
Tông Triển Bạch: “…..”