Chương 400:
Bạch Dận Ninh thở sâu một hơi: “Tôi tưởng cô sẽ mời tôi vào trong.”
“Đó là địa bàn của anh, anh muốn vào thì vào, cho dù anh không ở nhà mà chạy đến khách sạn ở, tôi nghĩ tôi cũng không có quyền can thiệp vào.” Lâm Tử Lạp buông thõng hai tay, đây không phải địa bàn của cô, cô không được phép lên tiếng.
Bạch Dận Ninh chớp mắt, cảm thấy gợi ý này rất hay.
“Sao tôi không nghĩ đến nhỉ?” Bạch Dận Ninh nhấn ấn đường: “Tôi quyết định hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở khách sạn.”
Lâm Tử Lạp: “……”
Con người này bị điên sao, có nhà không ở lại ở khách sạn?
Bạch Dận Ninh không giải thích, anh ấy cố ý chọc tức Tông Triển Bạch, ai bảo lúc sáng Tông Triển Bạch cúp máy điện thoại của anh, còn nói anh là 10086.
Tông Triển Bạch càng thấy anh chướng mắt, không thích anh tiếp cận Lâm Tử Lạp, vậy thì anh cứ làm như thế.
Gây cho anh ta thêm chút phiền phức cũng được.
Lâm Tử Lạp không phán xét chuyện của người khác.
“Tôi vào trước đây.”
“Được.”
Lâm Tử Lạp đi trước một bước, vào phòng ăn trong khách sạn, người đã về hết rồi, cô đành phải nên tầng trước, tầng này không phải ai cũng có thể tùy tiện vào được, chuyện sinh em bé, đến nhân viên phục vụ quen biết cũng không được lên, nhìn thấy Lâm Tử Lạp, vệ sĩ gật đầu thể hiện sự cung kính, Lâm Tử Lạp cũng không phải người thích ra vẻ ta đây, chỉ mỉm cười với bọn họ.
Tầng này không có người ngoài, phòng của Tân Na không đóng cửa, Lâm Tử Lạp nhìn thấy Tân Na dẫn Lâm Huệ Tinh vào phòng vẽ tranh, con bé hiếm khi yên tĩnh như thế, cô không vào làm phiền, Lâm Tinh Tuyệt nằm bò trên giường giải câu hỏi khó của cậu bé, hoàn toàn không cần người khác lo lắng cho cậu.
Tân Na phát hiện Lâm Tử Lạp đứng trước cửa, vỗ vai Lâm Huệ Tinh: “Dì đi rót nước, con cứ vẽ đi nhé.”
“Vâng ạ.” Thậm chí Lâm Huệ Tinh còn không ngẩng đầu lên, lúc này đang có hứng thú.
Tân Na đi đến cửa: “Về rồi sao?”
Lâm Tử Lạp gật đầu: “Người đi đâu hết
“Ở trong phòng của anh Thẩm, nói đợi chị về rồi gọi chị qua đó.”
Lâm Tử Lạp gật đầu: “Phiền em chăm sóc tiểu Hi giúp chị.”
“Chúng ta ai theo ai chứ, không cần khách khí với em.” Tân Na cười rồi đóng cửa lại: “Chị đi đi.”
“Ừm.”
Lâm Tử Lạp quay người đi đến trước cửa phòng Thẩm Bồi Xuyên, giơ tay gõ của, cửa nhanh chóng mở ra từ bên trong, là Tô Trạm mở cửa, lần này anh không lắm lời nữa, chào cô một cách nghiêm túc: “Chị dâu.”
Lâm Tử Lạp không quen với sự nghiêm túc của anh cho lắm.
Đã xảy ra chuyện gì, khiến một người khi không làm việc sẽ buông thả bản thân như anh bỗng nhiên trở nên nghiêm túc như thế?
Tô Trạm không nói gì, tránh đường để cô vào trong.
Lâm Tử Lạp đi vào trong, trong phòng, cửa sổ kéo ra, ánh mặt trời chiếu vào, rất sáng sủa, Tông Triển Bạch ngồi trên sô pha, thân hình thon dài ngồi dựa vào sô pha, không nói gì, Thẩm Bồi Xuyên đứng ở cửa sổ.
Không khí hơi ngột ngạt.
Lâm Tử Lạp bước vào trong, ngồi bên cạnh Tông Triển Bạch, chủ động hỏi: “Mọi người làm sao thế? Nghiêm túc vậy?”
Tông Triển Bạch quay đầu qua nhìn cô, chỉ nhìn, vẫn không nói gì.
Lâm Tử Lạp chủ động khoác tay anh, cô không thích dáng vẻ trầm mặc của Tông Triển Bạch, cô luôn cảm thấy có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.
Một lúc sau Tông Triển Bạch mới bình thản mở miệng nói: “Ra ngoài ăn gì rồi?”
Hơi thở của Lâm Tử Lạp ngưng trệ, anh ấy đang giận dỗi chuyện cô với Bạch Dận Ninh đi ăn với nhau?
Con người này đúng là không loại người nhỏ mọn bình thường, chẳng qua chỉ là ăn một bữa thôi sao?