Mê Vợ Không Lối Về

Chương 406


trước sau

Chương 406:

 

Lâm Tử Lạp nhìn con gái, cô nhóc này, hôm nay sao lại cảm tính thế?

 

Cô nhẹ nhàng xoa trán con gái, vén những sợi tóc lòa xòa của cô bé lên: “Mẹ biết.”

 

Cô cảm giác được, con gái càng hoạt bát hơn so với trước kia, mỗi ngày trên khuôn mặt đều có nụ cười.

 

Cô biết, đây là hạnh phúc mà con cái trong gia đình bình thường mới có được.

 

“Mẹ, mẹ có thể đưa con ra ngoài chơi không? Con ở trong phòng mãi, buồn bực lắm.” Lâm Huệ Tinh nũng nịu trong lòng Lâm Tử Lạp.

 

Tông Triển Bạch đứng ở cửa, im lặng nhìn trời, muốn ở riêng với Lâm Tử Lạp một lúc thôi mà khó quá vậy?

 

Vì sao luôn có người tới quấy rầy hắn thế?

 

“Được không ạ, mẹ?” Cô bé nhõng nhẽo trong lòng Lâm Tử Lạp, tóm lại chính là muốn mè nheo đến khi nào Lâm Tử Lạp đồng ý mới thôi.

 

“Được rồi.” Lâm Tử Lạp không muốn làm cô bé cụt hứng, khó khăn lắm mới vui vẻ như vậy, lại còn có thời gian ở bên cô bé.

 

“Ba, ba đi cùng chúng con nhé.” Cô bé ngẩng đầu lên, lôi kéo tay của hắn, lắc lắc.

 

Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, vừa mềm mại lại đáng yêu đến mức không thể cự tuyệt nổi, Tông Triển Bạch sẽ không cự tuyệt con gái.

 

Hắn khom người ôm cô bé: “Hôm nay, ba và mẹ đều sẽ ở bên con.”

 

“Vui quá, vui quá đi.” Lâm Huệ Tinh đạp hai chân, nhích tới nhích lui trong lòng Tông Triển Bạch.

 

Bụi bẩn trên giày đều dây hết lên quần âu của hắn, từng vết màu trắng rõ ràng.

 

Đây cũng chính là Lâm Huệ Tinh, nếu không thì hắn làm sao có thể khoan nhượng?”

 

Có thời gian đi ra ngoài chơi, Lâm Tử Lạp gọi con trai đi cùng, sợ cậu bé cứ mải chơi điện tử mãi sẽ không tốt cho mắt.

 

Nhưng không đúng lúc chính là bọn họ vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy Bạch Dận Ninh.

 

Bạch Dận Ninh nhìn thấy bốn người một nhà đi từ trong thang máy ra, cười hỏi: “Đây là muốn ra ngoài à?”

 

Tông Triển Bạch cười một tiếng: “Bạch tổng, đúng là âm hồn bất tán.”

 

Bạch Dận Ninh cũng không giận, cười: “Tông tổng quá khen.”

 

Anh ta nhìn Lâm Tử Lạp, nói: “Tôi biết nơi này có một chỗ thích hợp cho trẻ con, tôi dẫn đường cho mọi người nhé.”

 

Bạch Dận Ninh không hề hỏi ý kiến mà là

quyết định luôn: “Mọi người đến địa bàn của tôi, đáng lẽ ra tôi nên khoản đãi, nếu có chỗ nào chưa được chu đáo thì xin Tông tổng và Lâm tiểu thư đừng trách tội.”

 

Bạch Dận Ninh nói đến nước này, Lâm Tử Lạp cũng không tiện từ chối, cô nhìn thoáng qua Tông Triển Bạch, nở nụ cười nhẹ: “Vậy thì làm phiền Bạch tổng rồi.”

 

“Không phiền.” Bạch Dận Ninh cười: “Lúc đầu tôi tìm cô chính là muốn hỏi cô có muốn ra ngoài không, dù sao có hai đứa trẻ, ở mãi trong khách sạn cũng buồn.”

 

Lâm Tử Lạp cười gượng, giải thích: “Muốn dẫn hai đứa trẻ ra ngoài chơi, nên mới không có thời gian…”

 

Lâm Tử Lạp không cần giải thích, Bạch Dận Ninh cũng hiểu rõ là Tông Triển Bạch không cho cô gặp mình.

 

Để khiến người đàn ông nhỏ mọn kia càng thêm khó chịu, anh ta cười: “Trước khi mọi người đi, chúng ta có thể sẽ thường xuyên gặp mặt đó. Hôm nay tôi cũng chuyển vào ở trong khách sạn.”

 

“Sao chú Bạch lại muốn ở trong khách sạn, vì không có chỗ ở sao ạ?” Lâm Tinh Tuyệt đứng bên cạnh Lâm Tử Lạp, Lâm Tử Lạp đang nắm tay cậu bé.

 

“Ừm…” Bạch Dận Ninh trầm tư một chút: “Để tiện chăm sóc mọi người. Cháu nghĩ xem, chú là người Bạch Thành, khách sạn này lại là địa bàn của chú, chú ở đây thì mọi người sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

 

Lâm Tinh Tuyệt nháy mắt, chú không có ở đây thì chúng tôi cũng rất tốt mà. Có tiền, ở đâu cũng là đại gia.

 

Rõ ràng, Bạch Dận Ninh đến vì mẹ.

 

Trước kia, cậu bé muốn để Bạch Dận Ninh tranh giành mẹ với ba, hiện tại cậu không muốn thế nữa.

 

Lo ba và mẹ mà chia tay thật thì cậu bé sẽ không có ba nữa rồi.

 

Hơn nữa, Tông Triển Bạch đẹp trai hơn, có tiền hơn, Bạch Dận Ninh kém hơn một chút, chủ yếu là Bạch Dận Ninh không thể đi lại bình thường được.

 

Cậu bé siết chặt cánh tay Lâm Tử Lạp, như thể sợ Bạch Dận Ninh sẽ cướp mẹ đi mất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện