Chương 409:
Đương nhiên, không muốn nói thêm câu nào với anh ta. Trước khi chuyện này được làm rõ, Bạch Dận Ninh cũng là kẻ tình nghi.
“Cao Nguyên, cậu đi thăm dò kiểm tra xung quanh nơi này đi.” Sắc mặt Bạch Dận Ninh cũng khó coi.
Nơi này do Bạch Dận Ninh đề xuất, hiện tại Lâm Tử Lạp lại đột nhiên rơi xuống nước, việc này anh ta có trách nhiệm cho Tông Triển Bạch một câu trả lời.
Cao Nguyên cúi đầu: “Tôi đi ngay.”
Trong xe, Lâm Tử Lạp dần dần tỉnh lại dưới sự cứu chữa bằng cách hô hấp nhân tạo và ép ngực lặp đi lặp lại, tất cả trước mắt đều mơ hồ từ lúc ở dưới nước, cô không nhìn rõ lắm, ánh mắt chỉ có hình dáng mơ hồ, rõ ràng là của Tông Triển Bạch.
Cô ôm chặt lấy hắn, lúc nãy cô bị dọa sợ gần chết.
Đây là lần thứ hai mà cô trải nghiệm bị chìm. Lúc cô chìm dưới đáy nước, gần cái chết như vậy, gần như vậy, cô rất sợ cứ phải rời khỏi hắn, rời khỏi hai đứa trẻ như thế.
“Tôi, rất sợ.”
Tông Triển Bạch ôm cô, hôn lên cái trán ướt sũng: “Không sao, không sao.”
Thân hai người đều ướt đẫm, Lâm Tử Lạp run rẩy trong ngực hắn. cô lạnh quá, lạnh quá.
“Mở điều hòa lớn lên một chút.”
Hô hấp của hắn, cơn giận của hắn, tiếng gầm thét phẫn nộ truyền đến người cô như thể dòng điện, cô cảm nhận được nỗi sợ hãi của hắn, và tự trách. Lâm Tử Lạp ôm chặt hắn, đây không phải là lỗi của hắn.
Là cô quá chủ quan, không để vệ sĩ đi theo nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Nghĩ đến chuyện cô mua thức ăn cho cá xong quay về thì gặp phải Diêu Thanh Thanh, Lâm Tử Lạp dựa vào trong ngực hắn, thấp giọng nói: “Không phải đột nhiên tôi rơi xuống nước, là Diêu Thanh Thanh.”
Lúc ấy Diêu Thanh Thanh xuất hiện trước mặt cô.
“Lâm tiểu thư, có thể dời bước nói chuyện được không?” Diêu Thanh Thanh vẫn mang bộ dáng đàng hoàng như thế.
Lâm Tử Lạp không biết hoàn toàn chuyện liên quan đến cô ta, nhưng cô cũng đề phòng trong lòng, cô cười nói: “Nơi này không có người, cô có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi, tôi còn có việc.”
Diêu Thanh Thanh nhìn gói thức ăn cho cá trong tay cô, cười một tiếng: “Vui vẻ nhỉ.” Cô ta ngẩng đầu nhìn trời một chút: “Thời tiết hôm nay rất tốt, thích hợp đi chơi.”
Nét mặt cô ta
Trong nháy mắt, Lâm Tử Lạp hiểu rõ địch ý của cô ta từ đâu mà ra.
Đúng là vì Bạch Dận Ninh.
“Cô không xứng với anh ấy, không xứng. Cô là đồ đê tiện!” Cô ta nâng tay lên, bàn tay muốn ‘chào hỏi’ lên khuôn mặt Lâm Tử Lạp. Lâm Tử Lạp cũng không ngu ngốc đứng yên để cô ta đánh.
Cô vừa né, tay Diêu Thanh Thanh rơi vào khoảng không, thẹn quá hóa giận.
Lâm Tử Lạp cảm thấy không hợp lý, cô ta quá xúc động, hơn nữa nhìn rất điên cuồng. Cô muốn rời khỏi, vừa mới đi được một bước thì Diêu Thanh Thanh đã túm lại: “Cô đừng mơ rời khỏi đây, đừng cho là tôi không biết cô đi gọi người!”
Lâm Tử Lạp nhẫn nhịn: “Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi không có quan hệ gì với anh ta cả, không tin cô có thể đi hỏi Bạch Dận Ninh.”
“Cô nghĩ tôi ngu lắm à? Dận Ninh đã sớm bị cô mê hoặc mù mắt rồi, anh ấy che chở cô như vậy, sao lại nghe tôi chứ?” Diêu Thanh Thanh gầm nhẹ, thấy thức ăn cho cá trong tay cô, cười lạnh một tiếng: “Còn không bằng lấy cô cho cá ăn đi. Đi chết đi, chết rồi, sẽ không có ai mê hoặc Dận Ninh được nữa.”
“Tông…”
Lâm Tử Lạp muốn gọi Tông Triển Bạch, thế nhưng mới hé miệng ra thì đã bị Diêu Thanh Thanh bỗng nhiên che miệng lại, kéo cô đi về phía hồ. Nếu một người bắt đầu phát điên lên, khí lực cũng lớn đến lạ kỳ. Lâm Tử Lạp không giãy ra khỏi tay Diêu Thanh Thanh được, bên hồ có tảng đá trơn trượt, cô ngã xuống hồ.
Tông Triển Bạch ôm chặt cô: “Tôi biết rồi.”
“Anh có lạnh không?” Trên tay Lâm Tử Lạp đều là nước, cô vuốt ve khuôn mặt hắn, rất lạnh.
Tông Triển Bạch trùm lên bàn tay cô, lắc đầu: “Không lạnh.”
Điều hòa trong xe đã đạt mức tối đa, rất ấm.