Chương 415:
Anh có hảo cảm với cô ấy, biết rõ cô ấy đã kết hôn sinh con nhưng vẫn không thể khống chế được hảo cảm với cô ấy. Cho nên em muốn trách thì phải trách anh, đừng nhằm vào cô ấy. Chuyện lần này, em nhận sai, cô ấy sẽ không truy cứu…”
“Dận Ninh!” Diêu Thanh Thanh chịu kích thích lớn, cô ta không thể tin, thậm chí không muốn tin lời chính miệng Bạch Dận Ninh nói: “Có phải cô ta cho anh bùa mê thuốc lú gì không? Sao anh lại thích cô ta được chứ?”
“Sao anh không thể thích cô ấy được?” Bạch Dận Ninh mất kiên nhẫn.
Khó giải quyết, ngoan cố không thay đổi, không phân biệt phải trái, đã không còn hình dung được cô ta nữa.
Còn đáng sợ hơn cả đâm đầu vào chỗ chết.
“Cô ta không xứng với anh!” Diêu Thanh Thanh hét lên.
Bạch Dận Ninh cảm thấy cô ta điên rồi, mà Diêu Thanh Thanh lại cảm thấy Bạch Dận Ninh điên rồi.
“Cô ấy xinh đẹp, lại tốt bụng, tài trí, có công việc của mình, có sự nghiệp của mình, là một người phụ nữ độc lập. Mà anh chỉ là một thằng què, một kẻ đáng thương được nhận nuôi. Cô ấy có gì không xứng với anh? Ngược lại, anh cảm thấy không xứng với cô ấy.”
“Không phải, không phải…” Diêu Thanh Thanh liều mạng lắc đầu, nhào tới nắm lấy cánh tay Bạch Dận Ninh: “Dận Ninh, anh bị cô ta che mắt rồi, cô ta không phải là người yêu của anh…”
Bạch Dận Ninh yên tĩnh nhìn cô ta điên cuồng mất kiểm soát, cười lạnh một tiếng: “Thế em là người yêu của anh ư?”
Trong lòng Diêu Thanh Thanh xẹt qua một tia sấm sét, cô ta sững sờ tại chỗ, bàn tay nắm lấy tay Bạch Dận Ninh cũng từ từ buông ra, cô ta không xứng với hắn, cô ta dơ bẩn, cơ thể của cô ta đã dơ bẩn.
Cô ta đã không xứng với hắn, không xứng với hắn rồi.
Cô ta sợ hãi, luống cuống, lùi về phía sau liên tục, sợ những thứ dơ bẩn trên người mình dính lên người của Bạch Dận Ninh.
Cô ta căm hận, cô ta oán trách, hận người đã làm nhục cô ta, trách số phận bất công.
“Biết sai quay đầu vẫn còn kịp.” Bạch Dận Ninh dùng chút kiên nhẫn cuối cùng khuyên nhủ cô ta, hy vọng cô ta có thể suy nghĩ cẩn thận, cúi đầu nhận sai, hắn ta nghĩ với sự lương thiện của Lâm Tử Lạp nhất định sẽ cho cô ta một cơ hội để thay đổi.
“A, ha ha …” Diêu Thanh Thanh cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, ánh mắt của cô ta đỏ lên, nhìn chằm Bạch Dận Ninh không
Bạch Dận Ninh nhắm mắt lại, trong lòng biết rõ, Diêu Thanh Thanh đã không còn thuốc chữa nữa rồi.
Những gì có thể làm hắn ta đã làm, không thẹn với lương tâm, bây giờ là chính cô ta tự ép mình vào đường cùng, ai cũng không cứu được cô ta.
“Chuyện anh có thể làm cũng đã làm. Sau này, đừng trách anh, cũng hy vọng tương lai em sẽ không hối hận.” Bạch Dận Ninh lấy điện thoại ra gọi điện cho Cao Nguyên.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, hắn ta đến ngẩng đầu cũng không ngẩng, càng không nhìn đến Diêu Thanh Thanh: “Đưa người đi đi.”
Diêu Thanh Thanh trợn tròn đôi mắt, con ngươi như muốn lồi ra ngoài, bộ dạng trông rất dữ tợn: “Anh, anh muốn đưa tôi cho ai?!”
Bạch Dận Ninh im lặng, càng không muốn nhìn cô ta.
“Tôi hỏi lại anh, anh muốn đưa tôi đi đâu?” Diêu Thanh Thanh lại một lần nữa xông lên túm lấy hắn, đôi tay khô gầy, nổi gân xanh: “Anh muốn đưa tôi cho bọn họ xử lí phải không?”
Bạch Dận Ninh vẫn không hề lên tiếng, cho dù cánh tay bị cô ta túm đau, cũng không hề lộ ra một chút cảm xúc với cô ta.
Cô ta không đáng.
Cô ta khiến hắn quá thất vọng rồi.
Hắn nhớ tới tình cảm đã qua, thế nhưng, cô ta lại tự cắt đứt nó.
Hắn ta không thể làm gì.
“Để lấy lòng người phụ nữ kia, anh muốn đưa tôi giao cho bọn họ xử lí?” Cử chỉ của Diêu Thanh Thanh giống như là phát điên rồi, chỉ muốn hỏi hắn ta để có một đáp án, một đáp án mà cô ta không muốn chấp nhận, nhưng đó là sự thật.
“Anh không nhớ, mùa đông năm ấy, trận tuyết rơi xuống rất lớn chăn của chúng ta rất mỏng, anh núp ở đầu giường, là tôi, cầm chăn của tôi, ôm lấy anh cùng nhau sưởi ấm mới không chết cóng. Bây giờ để lấy lòng một người phụ nữ, muốn đưa tôi đi, tình cảm từ nhỏ của chúng ta còn không bằng một người phụ nữ?!”
Cô ta cảm thấy tuyệt vọng, cô ta một lòng muốn tốt cho hắn, mà hắn lại vô tình muốn đưa cô ta đi để lấy lòng một người phụ nữ?!
Ha, ha ha…