Mê Vợ Không Lối Về

Chương 417


trước sau

Chương 417:

 

Lúc này, thân thể cô không một chút che đậy, xuất hiện trước mặt hắn.

 

Không biết có phải là do uống thuốc hạ sốt hay không, cô ra rất nhiều mồ hôi, thân thể đều ướt đến sáng bóng, trắng trắng hồng hồng, lấm tấm mồ hôi, đặc biệt là môi, như là ngâm trong nước, ướt át vô cùng.

 

Như là hoa anh đào mới rửa, tươi tắn ướt át, khiến người ta không khống chế được muốn nếm một miếng, nghĩ như vậy, Tông Triển Bạch cũng làm như vậy, hắn cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên môi cô.

 

Trong phòng, Tông Triển Bạch tăng nhiệt độ điều hòa lên rất cao. Lúc này, rất nóng, hôn một hồi hắn cũng cảm thấy nóng, lưng ra một tầng mồ hôi, chỉ lướt qua như vậy không thể đủ để hắn thỏa mãn, môi của hắn chậm rãi rời khỏi môi của cô, từng chút một đi xuống, môi hôn đến cổ cô, đến xương quai xanh của cô, trên người cô mang theo một mùi hương nhàn nhạt, như là mùi của mồ hôi, hoặc là mùi hương cơ thể của cô, nói chung, rất dễ chịu, khiến cho người khác mê muội.

 

Lúc môi xuống đến xương quai xanh của cô thì Tông Triển Bạch ngẩng đầu nhìn cô có dấu hiệu tỉnh lại hay không, cô nhắm mắt lại, dường như là vẫn ngủ say.

 

Ánh sáng mờ ảo không che giấu nổi hắn không có cách nào để kiềm chế, đối mặt với khuôn mặt ấy, hắn đánh mất chính bản thân mình, lúc này chỉ có một suy nghĩ trong đầu, cất cô ấy vào trong cơ thể mình.

 

Hắn tới gần, bàn tay dày rộng rơi trên gương mặt cô, mặt của cô rất nhỏ, còn không bằng bàn tay to của hắn, giống như là quả trứng ngỗng nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, hắn yêu thương, kiềm chế, đụng vào có chút chần chờ, sợ là làm đau cô, sợ làm cô tỉnh.

 

Cúi xuống hôn một cái lên trán của cô: “Tôi là người…”

 

Hắn có thất tình lục dục, đặc biệt là lúc đụng vào cô.

 

Hắn cảm thấy máu của hắn đều trở nên nhộn nhạo.

 

“Tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng, dịu dàng.” Cơ thể hắn từ từ bao trùm xuống, đang lúc hòa vào nhau, hắn hôn xuống vành tai cô, đầu vai mềm mịn.

 

Trong lúc mơ mơ màng màng Lâm Tử Lạp cảm thấy ngứa, như là có con sâu đang bò ở cổ và lỗ tai của cô, hoặc như là có một ngọn núi lớn đặt trên người của cô, khiến cô không thở được.

 

“Ưm…”

 

Lông mi của cô cử động, chậm rãi mở mắt.

 

Tông Triển Bạch ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Tỉnh rồi?”

 

Lâm Tử Lạp cúi đầu ừ một tiếng, cô nhíu mày, nhíu mày lại: “Em khó chịu…”

 

“Khó chịu chỗ nào?” Hắn dịu dàng hỏi.

 

“Em…”

 

Cô cúi

đầu, phát hiện trên người không có quần áo, cô mở to hai mắt nhìn, muốn nhúc nhích chân, phát hiện đang bị đè.

 

“Tông Triển Bạch.” Giọng nói của cô run run, mang theo chút âm điệu như đang khóc.

 

Chuyện này là như thế nào?

 

Đối diện với đôi mắt hoảng hốt của cô, trong lòng Tông Cảnh Hao căng thẳng, ôm lấy cô: “Là anh, là anh…”

 

Thân thể Lâm Tử Lạp cứng ngắc, nhìn mọi thứ trong phòng một lượt. Lúc này, cô đã nhận thấy rõ ràng, trên người cô có một bộ quần áo.

 

Hoàn toàn hết buồn ngủ, lúc này cô vô cùng tỉnh táo.

 

“Anh đã nói, anh sẽ tôn trọng tôi…” Cô nắm thật chặt ga giường, cơ thể không tự chủ mà run rẩy trong ngực của hắn.

 

Tông Triển Bạch vỗ về lưng của cô, an ủi, dụ dỗ: “Anh đã chờ rất lâu rồi, em lại để anh chờ đợi, sẽ bức bối chết mất. Anh sẽ nhẹ nhàng, cẩn thận.”

 

Hắn mơn trớn cái trán của cô, mắt của cô vẫn sưng, cầm lấy tay cô ấn vào ngực: “Em sờ một cái, bên trong này đều là em.”

 

Lâm Tử Lạp há miệng, lại phát hiện cái gì cũng không nói được, cơ thể như bị lửa hun, rút sạch nước trên người cô, cho nên rất khô. Hắn nằm ở phía trên của cô, cô thấy được lửa trong mắt hắn, như một cái động không đáy, rõ ràng rất mãnh liệt, nhưng lại mạnh mẽ kiềm chế.

 

Cô biết, hắn đang đợi câu trả lời của cô.

 

Cô từ từ nắm chặt tay, nắm thành một nắm đấm.

 

Giọng cô khản đặc: “Anh yêu em sao? Thích em sao?”

 

“Anh yêu ưm, thích em…” Hắn nhẹ nhàng hôn lỗ mũi của cô, có chút ngứa, có chút nóng, Lâm Tử Lạp chủ động ôm cổ của hắn, như là đang cho hắn câu trả lời, nâng cằm lên, nhẹ nhàng hôn bờ môi của hắn một chút, lúc cô muốn kéo thì bị Tông Triển Bạch đè xuống, mạnh mẽ hôn môi cô, khiến cô mở đến hết cỡ, hoàn toàn tiếp nhận hắn, xâm nhập mạnh mẽ như vậy giằng co hơn mười phút.

 

Lâm Tử Lạp vẫn không đủ không khí, đầu óc của cô trống rỗng, chỉ muốn tìm được không khí, theo bản năng ngậm lấy đầu lưỡi của hắn, cướp lấy không khí của hắn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện