Chương 434:
Vị trí của biệt thự không dễ để bắt taxi, ra khỏi biệt thự cô đi dọc theo bên đường về hướng đường chính, chỗ đó nhiều xe qua lại, thuận tiện bắt xe.
Ting ting……
Có ánh đèn lóe lên, Lâm Tử Lạp né sang một bên.
“Tôi đưa cô về.”
Lâm Tử Lạp quay đầu thì thấy Bạch Dận Ninh hạ kính xe xuống nhìn thẳng vào cô: “Chỗ này rất khó bắt xe.”
Bạch Dận Ninh cười: “Sợ tôi bắt cóc cô sao?”
Anh ta đã lái xe theo như vậy, Lâm Tử Lạp rất khó để tiếp tục từ chối, đành bước lên xe.
“Cô từ chối tôi như vậy, là vì sợ tổng giám đốc Tông sẽ ghen sao?”
Lâm Tử Lạp vừa ngồi xuống đã nghe thấy câu nói của Bạch Dận Ninh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta.
Bạch Dận Ninh cứ nghĩ cô sẽ phủ nhận, nhưng không ngờ rằng cô lại nói: “Anh ấy là chồng tôi, tôi cũng cần phải quan tâm đến cảm xúc của anh ấy.”
Trái Bạch Dận Ninh, bỗng nhiên, như có một lỗ hổng, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Tình cảm của cô và anh ấy tốt như vậy sao.”
Lâm Tử Lạp mỉm cười không đáp lại.
Rất nhanh sau đó động cơ xe yên tĩnh lại, Lâm Tử Lạp nhìn ra ngoài cửa sổ chưa từng chủ động nói chuyện, Bạch Dận Ninh cũng không nói tiếp nữa, anh ta sợ bản thân mình sẽ càng thêm khó chịu.
Không có một cảm giác đau khổ nào sâu đậm bằng cảm giác nhìn thấy người mà mình thích quan tâm đến một người khác.
Hai người ngồi cùng nhau sợ nhất là khoảnh khắc cùng im lặng một lúc.
“Tôi có một dự đoán.” Đột nhiên Bạch Dận Ninh mở lời.
Lâm Tử Lạp hỏi: “Đoán như thế nào.”
“Tông Triển Bạch, khả năng là con trai của Trình Dục Tú.” Bạch Dận Ninh chỉ là đoán theo thông tin mà anh ta biết.
“Cha nuôi của tôi Bạch Hồng Phi nói, để tôi cưới con gái của Trình Dục Tú, cũng có nghĩa là, ông ấy biết Trình Dục Tú từng sinh con, bà ấy gả cho Tông Khải Phong, vậy cô nói xem con của bà ấy đi đâu rồi?”
Lâm Tử Lạp
Bạch Dận Ninh cười: “Tôi đoán không đúng sao?”
Lâm Tử Lạp cũng cười, trôi chảy nói: “Anh cũng nói là đoán mà, chắc chắn là không có bằng chứng, lại hỏi tôi, làm sao tôi biết được chứ?”
Lúc này xe dừng lại trước cửa khách sạn, Lâm Tử Lạp mở cửa xe ra: “Tôi đi trước đây.”
Lúc cô đứng dậy, chiếc áo khoác bị kẹt vào khe hở giữa ghế, Bạch Dận Ninh giúp cô kéo nó ra: “Xe của tôi được sửa đổi đặc biệt, chỗ này có lẽ do chưa làm xong, nếu không sẽ không có khe hở lớn như vậy đâu.”
Chiếc xe chuyên dụng của anh ta đã được sửa đổi để xe lăn dễ dàng lên xuống.
Bạch Dận Ninh cúi xuống, khoảng cách giữa hai người họ rất gần, đặc biệt là từ bên ngoài nhìn vào, giống như hai người đang cúi đầu thì thầm, nói về những điều bí mật, dáng vẻ trông rất thân mật.
“Được rồi.” Kéo được vạt áo ra khỏi khe hở, Bạch Dận Ninh cười nói: “Tôi có phải đền cho cô một chiếc áo khoác khác không nhỉ?”
Lâm Tử Lạp bình thản nói: “Tổng giám đốc Bạch khách sáo rồi.”
Nói xong cô bước xuống xe.
Tuy nhiên, vừa xoay người lại, liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa mặt đầy giận dữ.
Lâm Tử Lạp: “…….”
“Mấy người đang làm gì?” Dường như âm thanh được truyền ra từ lồng ngực của anh, bực bội trầm trầm.
“…”
Yên lặng mấy giây, Lâm Tử Lạp mới giả bộ trấn tĩnh nói: “Anh ấy đưa em về.”