Chương 451:
Đối với em gái đơn thuần không biết gì, Lâm Tinh Tuyệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Mami nên cho em đi học thôi, bây giờ cái gì cũng không biết.”
Câu này đã nói tới trọng điểm, Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh đã năm tuổi, Lâm Tinh Tuyệt dựa vào thực lực của mình đã vào được học viện AC, còn Lâm Huệ Tinh vẫn chưa đi học.
Các bạn nhỏ tuổi này ở trong nước đều đã đi học mầm non được một năm rồi.
Tông Triển Bạch suy nghĩ, sang năm nên tìm cho hai bé một trường mầm non để trải nghiệm niềm vui đi học, không phải muốn các con thành tài thế nào, mà là muốn có quá trình của giai đoạn này.
Cũng không phải Lâm Tử Lạp chưa từng nghĩ tới việc cho các con đi học mầm non, Lâm Tinh Tuyệt cô không lo lắng, những kiến thức ở nhà trẻ đã không làm khó được bé, ở nước A cô cũng từng tìm nhà trẻ nhưng bé lại không muốn đi, cảm thấy quá ngây thơ.
Sau này phát hiện bé có thiên phú về số học nên thi vào AC, không ngờ lại thông qua và bé trở thành học sinh nhỏ tuổi nhất ở AC.
Còn về con gái, cô không yêu cầu gì lớn, vì khi sinh ra cô bé đã tương đối nhỏ gầy, cô muốn con gái có tuổi thơ không buồn không lo, khoẻ mạnh lớn lên, đây cũng chính là tâm nguyện lớn nhất của cô.
Thật ra cô cũng tôn trọng giáo dục phương Tây, trước khi trẻ con đi học tiểu học sẽ không dạy bé bất cứ điều gì, chỉ chơi, giữ vững lòng hiếu kỳ của bé với học tập.
“Tiểu Hi, chúng ta đi náo động phòng, xin cô dâu kẹo mừng.” Thẩm Bồi Xuyên đi tới, hôm nay anh ấy cũng mặc tây trang, ngoài đồng phục ra thì anh ấy sẽ mặc trang phục bình thường, lần đầu tiên thấy anh ấy mặc âu phục, cũng rất đẹp trai.
Vừa nghe thấy có kẹo ăn là Lâm Huệ Tinh liền ầm ĩ: “Cháu cũng muốn đi, chú Thẩm, cháu cũng muốn đi.”
“Được.” Thẩm Bồi Xuyên bế cô bé từ trong lòng Tông Triển Bạch: “Chú đưa các cháu lên lầu.”
Tông Triển Bạch dặn dò một tiếng: “Có chừng mực một chút, đừng nói những lời không đứng đắn trước mặt trẻ con.”
Thẩm Bồi Xuyên nói “đã biết” rồi đưa hai nhóc con lên lầu.
Nói thế nào thì cũng là động phòng hoa chúc của Tô Trạm, từ xưa đã có tập tục náo động phòng, người làm bạn là anh không tới làm loạn một chút thì quả là không phải phép.
Tông Triển Bạch đứng dậy: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Hai ngày nay Lâm Tử Lạp không nghỉ ngơi đầy đủ, cô muốn về ngủ: “Em không muốn đi.”
Tông Triển Bạch mặc áo lông vũ vào cho cô rồi nói: “Coi như đi cùng anh đi.”
Lâm Tử Lạp nhìn Tông Triển
“Anh muốn làm gì?” Lâm Tử Lạp không cảm thấy anh chỉ là ra ngoài đi dạo.
“Đến khi đó em sẽ biết, đi theo anh là được rồi.” Tông Triển Bạch kéo tay cô, người này đã quyết định thì cô muốn từ chối cũng không được, chỉ đành đi theo anh.
Bên ngoài gió hơi lớn, Tông Triển Bạch dùng áo khoác quấn cho cô, bên ngoài khách sạn có một con đường rất dài, con đường này rất ít xe cộ qua lại, thậm chí còn có chút hẻo lánh.
Nếu không phải khách sạn ở đây thì e rằng sẽ không xây con đường này.
Lâm Tử Lạp nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh lại đều là cây tùng, cho dù đã mùa đông mà vẫn xanh biếc.
Lâm Tử Lạp không nhịn được hỏi: “Anh đưa em tới nơi hẻo lánh này là muốn làm gì?”
Tông Triển Bạch cố ý thừa nước đục thả câu không nói lời nào.
Con người là như vậy, sau khi nổi lên hứng thú là muốn làm cho rõ, giống như Lâm Tử Lạp lúc này, cô muốn làm rõ rốt cuộc trong hồ lô của Tông Triển Bạch có bán thuốc gì.
Cô giả vờ tức giận, dừng bước: “Anh không nói thì em không đi nữa đâu.”
Tông Triển Bạch lại gần, môi dán lên mặt cô: “Em chắc chắn không đi nữa?”
Không biết có phải vì anh dựa quá gần không mà Lâm Tử Lạp cảm thấy nóng, nhưng rõ ràng bên tai vẫn có tiếng gió vù vù, cô bình tĩnh nói: “Em chắc chắn.”
Tông Triển Bạch nhìn quanh bốn phía, cây tùng trong rừng này rất rậm rạp, nếu giấu người hẳn cũng có thể giấu được rất kín kẽ?
“Em đi.” Lâm Tử Lạp đẩy anh ra nhưng chân cô còn chưa bước đi đã bị người ôm lấy eo, trong lòng cô có bóng ma bỗng nhiên bị ôm như vậy, thoáng cái mặt cô tái đi, Tông Triển Bạch cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, nói bên tai cô: “Là anh.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc cô mới thoáng yên tâm trở lại, chỉ cảm thấy eo có một bàn tay nóng rực như con trăn dẻo dai mạnh mẽ, quấn chặt lấy cô, hai cơ thể lập tức càng dán sát vào nhau hơn.
Nơi “rừng núi hoang vắng” này, Lâm Tử Lạp nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Ở đây lạnh…”
Thật ra cô muốn nói đừng làm loạn ở đây.
“Anh ôm em là không lạnh nữa.”