Chương 461:
Bảo vệ xông lên, nhưng vẫn chậm một bước, Hà Thuỵ Trạch lật cái bàn, túm lấy cô bé, người phụ nữ ốm lấy đứa trẻ không buông: “Bỏ con gái tôi ra.”
“Đưa con bé cho tôi.” Hà Thuỵ Trạch tức giận hét lên, người phụ nữ bị doạ tới mức gào lên: “Bỏ con gái tôi ra, bỏ con gái tôi ra!”
Cô bé bị túm chặt quá nên khóc lên vì đau: “Mẹ, mẹ…”
Lâm Tử Lạp muốn giúp người phụ nữ kia kéo đứa bé lại, bây giờ Hà Thuỵ Trạch là một tên điên, chắc chắn anh ta sẽ làm thương đứa trẻ.
Cô vừa mới hành động thì bị Tông Triển Bạch giữ chặt lại: “Anh đi.”
Hà Thuỵ Trạch dùng toàn lực ôm đứa bé về phía mình, anh ta đang định dùng cô bé để uy hiếp Lâm Tử Lạp, vừa xoay đầu liền nhìn thấy Tông Triển Bạch: “Anh…”
Tông Triển Bạch dùng tốc độ nhanh như gió để khống chế bả vai anh ta, tay của anh dùng lực mạnh nhất, Hà Thuỵ Trạch bị đau, anh ta buông lỏng cô bé một chút, Tông Triển Bạch thuận thế ôm lấy đứa trẻ vào lòng, Hà Thuỵ Trạch tức giận, sự khát máu của anh ta bị trỗi dậy, anh ta sờ vào quả bom trước ngực, định ấn nút phát nổ, như dây thừng đứt, Tông Triển Bạch đá bay anh ta.
Rầm.
Chiếc bàn đổ lăn ra.
Hà Thuỵ Trạch phản ứng rất nhanh, anh ta đứng dậy chay đi ngay.
Bảo vệ đuổi theo anh ta.
“Hu hu…” Cô bé khóc ở trong lòng của Tông Triển Bạch, anh cúi đầy nhìn đứa trẻ đang bị doạ cho xanh mặt, hai cái tay lạnh cóng đến mức phát đỏ cả lên nắm chặt lấy cà vạt của anh, sợ mình lại bị cướp đi tiếp.
“Tình Tình, Tình Tình.” Người phụ nữ chạy lại ôm con gái, Tông Triển Bạch bế đứa bé cho cô.
Cô ấy ôm con gái vào lòng thật chặt, cô ôm hôn đứa trẻ: “Đừng sợ, đừng sợ, không sao cả, không có chuyện gì đâu, mẹ ở đây rồi.”
“Cảm ơn.” Người phụ nữ ôm con gái sau đó cúi đầu cảm ơn Tông Triển Bạch, không phải anh không biết con gái có bị nổ chết hay không.
Sao cô biết được Hà Thuỵ Trạch lại là một tên điên như vậy, người đoan chính ai lại mang bom theo người chứ.
“Anh ta đến chỗ tôi ăn xiên nướng, nói anh ta và bạn gái cãi nhau, muốn để con
Người phụ nữ biết tại sao Lâm Tử Lạp lại cho con cô ấy tiền, lại còn tình nguyện ăn xiên nướng, để không khiến cô ấy xấu hổ vì nhận tiền của cô, cô là một người tốt nhưng người phụ nữ không ngờ tới, cô và con gái suýt chút nữ thì hại cô ấy.
Lâm Tử Lạp chưa từng cảm thấy hai mẹ con sai ở đâu, cô chỉ thấy họ quá lương thiện nên bị người ta lợi dụng thôi.
“Đã muộn rồi, hôm nay về nhà thôi…”
“Aaaaa!”
Lâm Tử Lạp còn chưa nói xong thì đã bị một tiếng hét ngắt lời, cô và Tông Triển Bạch cùng quay đầu về sau thì nhìn thấy bà lão đã bị Hà Thuỵ Trạch bắt lấy.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tô Trạm chạy nhanh qua đó: “Bà ấy có bị Hà Thuỵ Trạch bắt đi không?”
Bảo vệ nói: “Chúng tôi đuổi theo anh ta, anh ta chạy đến chỗ này thì bà lão đi từ trong phòng ra, vừa hay va phải, anh ta không biết thân phận của bà ấy, chỉ đơn thuần bắt cóc bà ấy thôi.”
Bà lão ấy bị doạ tới mức mất hết cảm xúc, bà nhìn thấy Tô Trạm thì hét lên: “Tô Trạm.”
Bà không biết Hà Thuỵ Trạch là ai, cũng không ai nói cho bà biết kế hoạch ngày hôm nay, chỉ bảo bà ấy nhốt hai đứa trẻ trong nhà, Lâm Huệ Tinh theo Thẩm Bồi Xuyên đi tìm Lâm Tử Lạp, anh và Tân Na mới kết hôn, tối muộn như vậy nhất định sẽ không đi, bà không yên tâm nên Thẩm Bồi Xuyên mới không chú ý tới bà ở tầng dưới.
Xuống tầng dưới, bà lão nhìn thấy Tô Trạm và Lâm Tử Lạp đang ở ngoài, bà muốn ra ngoài tìm bọn họ thì đột nhiên bị Hà Thuỵ Trạch đang lao tới túm chặt lấy.
“Bà biết Tô Trạm à?” Hà Thuỵ Trạch cười nham hiểm.
Bà lão tuổi đã cao nên không phản ứng kịp, không nhận ra câu hỏi đó có gì không đúng nên đáp ngay: “Tô Trạm là cháu tôi.”
“Ha ha.” Hà Thuỵ Trạch cười lớn rồi nhìn Tô Trạm và Tông Triển Bạch: “Các người không thả tôi đi à?”