Chương 478:
Hắn quay đầu, vì cửa kính xe dán màng đen, bên ngoài không nhìn thấy bên trong, bên trong cũng không nhìn thấy bên ngoài.
Hắn đưa tay quay cửa xe xuống, chỉ thấy Thẩm Bồi Xuyên tựa nửa người vào thân xe: “Nên dạy dỗ cũng đã dạy dỗ rồi, đi ăn ít cơm chứ?”
Lúc Tô Trạm nói muốn ra ngoài mua đồ, Thẩm Bồi Xuyên đã biết hắn lấy cớ đi ra ngoài là muốn làm gì, không ngăn cản hắn là bởi vì hiểu rõ hắn.
Nếu không để hắn trút giận một chút, hắn sẽ nhớ mãi.
Tô Trạm đẩy cửa xe ra, ho nhẹ một tiếng che giấu sự xấu hổ: “Anh ăn xong rồi à?”
Thẩm Bồi Xuyên bĩu môi: “Ăn xong rồi, anh sợ cậu đánh chết người ta, anh không tiện trở về bàn giao.”
Hắn có thể đi lâu như vậy chính là lấy cớ truy bắt đào phạm Hà Thụy Trạch, nếu như hắn về mà không dẫn theo người về là phải bị xử phạt.
Tô Trạm hừ lạnh một tiếng: “Không chết được.” Nói xong bước nhanh rời đi. Lúc tiến vào phòng ăn, mua một quả mít ở tiệm trái cây.
Lúc đi vào phòng ăn, Lâm Tinh Tuyệt choáng váng, không phải bảo hắn mua một hộp thôi sao? Sao lại mua cả quả?
Còn lớn như thế, bóc kiểu gì?
Tô Trạm cười cười: “Cả quả mới tươi.”
Lâm Tinh Tuyệt nháy mắt hỏi: “Chú bóc vỏ nhé?”
Mặc dù cái này ăn ngon, nhưng thịt quả ít, ở giữa còn có hạt lớn, phiền nhất là bóc vỏ.
Tô Trạm hả giận trên người Hà Thụy Trạch, lúc này tâm trạng rất tốt.
“Chú bóc thì bóc. À, ba cháu đâu?” Tô Trạm đặt quả mít to lên mặt đất, kéo ghế ra ngồi xuống.
“Chắc là đi tìm mẹ cháu rồi.”
Lâm thân ngôn đưa Lâm Huệ Tinh đi toilet, lúc này còn chưa tới, Tông Triển Bạch đi xem một chút.
Gần cuối năm rồi, khu dịch vụ vốn nhiều người, đi toilet còn phải xếp hàng.
Tông Triển Bạch từ lúc xuống xe đã nhíu mày rồi, hắn không quen với hoàn cảnh chen chúc như thế này. Hắn đứng đợi bên kia đường, chờ Lâm Tử Lạp dẫn con gái ra khỏi toilet.
Lâm Huệ Tinh trông thấy Tông Triển Bạch thì buông tay Lâm Tử Lạp, gọi: “Ba…”
Cô bé chạy quá nhanh, đụng phải một người phụ nữ đứng ven đường đang ăn mì tôm, có lẽ người phụ nữ đó không cầm chắc hộp mì trong tay, Lâm Huệ Tinh là một
Cô ta mặc một chiếc áo khoác lông dê ngắn màu trắng, đổ hết thế này, một mảng tương ớt lớn dính lên quần áo, sắc mặt cô ta thay đổi hẳn, chửi bới nói: “Mày đi đường không có mắt à?”
Lâm Tử Lạp bước nhanh chạy tới đang muốn xin lỗi.
Lâm Huệ Tinh cũng cảm thấy mình có lỗi, nói xin lỗi: “Dì à, thật xin lỗi…”
“Bốp!”
Lời xin lỗi của Lâm Huệ Tinh còn chưa dứt, người phụ nữ kia đã đánh một bạt tai. Lâm Huệ Tinh lớn đến ngần này vẫn chưa từng bị đánh bao giờ. Cô bé tủi thân mở to hai mắt nhìn, nước mắt ầng ậng dâng lên trong hốc mắt.
Lâm Tử Lạp ngây ra, không nghĩ tới người phụ nữ sẽ ra tay. Cô ôm lấy con gái vào lòng, trừng mắt nhìn người phụ nữ kia: “Sao cô có thể ra tay với một đứa trẻ?”
“Nó đi đường không có mắt, cô là người lớn giáo dục kiểu gì vậy? Nhìn quần áo trên người tôi đi, vừa mua, hơn một ngàn đấy, cô bồi thường cho tôi hả?” Người phụ nữ tô son đỏ chót, bôi kem nền dày như bức tường thành, lúc nói chuyện còn nhe răng trợn mắt, dữ dằn như một người đàn bà chợ búa đanh đá.
Giọng Lâm Huệ Tinh khàn khàn: “Cháu không cố ý đâu.”
“Nói một câu xin lỗi, không cố ý là xong à?” Người phụ nữ vênh váo đắc ý.
“Cô muốn tính thế nào?” Giọng nói trầm thấp như sóng biển vỗ tới.
Hắn xanh mặt, cất bước đi tới.
Lúc Lâm Huệ Tinh va phải người phụ nữ kia, hắn đang định đi tới, nhưng lại có một chiếc xe tải đi qua chặn đường nên chậm mất một chút, thời gian ngắn ngủi như vậy, người phụ nữ kia đã ra tay.
Người phụ nữ nghe thấy thanh âm thì quay đầu.
Tông Triển Bạch mặc áo khoác màu đen, mở rộng ra, lộ ra bộ âu phục cắt may thủ công màu đen tuyền bên trong, áo tung bay, tự nhiên mà khí thế.