Thẩm Bồi Xuyên nói đã hiểu, sau đó đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ.
Cậu thanh niên bị dọa sợ run cầm cập, muốn cầu xin tha thứ, nhưng lại không nói nên lời, toàn thân mềm nhũn, bị rút xương và máu.
“Tôi thực sự đã nói hết rồi.” Cậu thanh niên bị dọa đến mức khóc oa oa, nước mũi nước mắt chảy đầm đìa, khóc vô cùng thảm thiết.
Tô Trạm tặc lưỡi rồi lạnh lùng nói: “Sinh ra là con người thì nên làm chuyện mà con người nên làm, tự giải quyết ổn thỏa đi.”
Nói xong giơ tay kéo cổ Thẩm Bồi Xuyên ra ngoài, khẽ hỏi: “Sẽ không……”
Anh làm động tác sờ cổ.
Thẩm Bồi Luyên lạnh lùng liếc nhìn: “Nghĩ cái gì vậy? Dạy dỗ một trận rồi cút về quê, không được xuất hiện ở thành phố B nữa, tên oắt con thế này cũng không tác dụng gì.”
Hơn nữa vừa nhìn là biết không có giáo ɖu͙ƈ, tuổi còn nhỏ không đi theo đúng người nên mới phạm sai lầm.
Mặc dù rất đáng căm hận. nhưng người chỉ đạo tất cả mọi việc này mới thực sự đáng hận.
Tô Trạm cười: “Tôi tưởng anh ấy thực sự tàn nhẫn, không ngại bẩn tay……hự.”
Thẩm Bồi Xuyên dùng khuỷu tay huých anh.
Anh ôm xương sườn, trừng mắt nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Anh ra tay mạnh vậy, thực sự muốn giết chết tôi hay sao?”
Thẩm Bồi Xuyên không để ý đến anh, đến mở cửa xe rồi bước lên, nhìn về phía sau rồi hỏi: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Người ta hỏi một đằng Tông Cảnh Hạo trả lời một nẻo: “Tôi nghe hộp đêm ở đường trung tâm là của anh ta sao?”
Thẩm Bồi Xuyên chép miệng: “Là nơi xa hoa nhất ở trong giới.”
Có thể đến đó vui chơi đều là những người có vị thế, nghe nói loại nào cũng có, bao nhiêu thiếu gia con nhà giàu, một tháng ba mươi ngày của đại gia thì phải có hơn hai mươi ngày ở đó.
Có thể đoán được ở bên trong thú vui chơi đa dạng như thế nào.
Lúc này, Tô Trạm kéo cửa xe, nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên ngồi ở ghế lái phụ, trợn mắt nhìn trừng trừng, vẫn còn tức lúc nãy anh ta huých mình: “Anh ngồi xe của tôi, anh không cần xe của mình nữa à?”
Thẩm Bồi Xuyên không để ý, khoanh tay lại: “Có người lái rồi.”
Thuộc hạ của anh vẫn còn ở trong, hơn nữa lúc đến cũng không phải anh lái xe.
Tô Trạm lạnh lùng hừ một tiếng: “Người không hiểu thương hoa tiếc ngọc như anh, chả trách không tìm được bạn gái.”
Thẩm Bồi Xuyên: “......”
Chẳng mấy khi nhìn Tô Trạm một cách nghiêm túc, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Sau này anh đừng có nhắc chuyện này với tôi.”
Không tìm được bạn gái thì đáng bị trêu đùa sao?
Còn suốt ngày trêu.
Vui lắm à.
Thực sự cho rằng anh sẽ không tức giận sao?
“Sao thế, thẹn quá hóa giận à?” Tô Trạm dậm ga, lái xe đi, lạnh lùng nhìn anh: “Lẽ nào anh định nói với tôi, anh đã mất lần đầu rồi?”
“......”
Thẩm Bồi Xuyên tức ói máu.
Điều khiến anh tức giận hơn đó là không thể nào phản bác lại.
Anh xoa trán, cảm thấy nếu Tô Trạm tiếp tục nói, anh sẽ bị tức chết.
“Chúng ta đi đâu?” Tô Trạm hỏi.
Thẩm Bồi Xuyên không thèm nhìn, lạnh lùng nói: “Hộp đêm ở đường trung tâm.”
“Haha, muốn đi phá lần đầu hả?” Tô Trạm cười lớn, hộp đêm này là nơi xa hoa nhất của thành phố B, có hậu thuẫn lớn, người đến đó vui chơi đều không phải nhân vật tầm thường, ở trong muốn phục vụ kiểu gì cũng có, nghe nói các cô gái trong đó là đặc sắc nhất, có thể khiến người ta chìm đắm trong một đêm.
Thẩm Bồi Xuyên nói như thế, điều anh nghĩ đến đầu tiên đó là hòa thượng ăn mặn.
“......”
Thẩm Bồi Xuyên rất muốn chửi
một câu, đúng là bỉ ổi, nhưng vầng sáng lóe lên, khiến anh mềm nhũn như không có xương, cười đắc ý trông rất đẹp: “Ờ.” Anh quay đầu nhìn phía sau: “Tần Nhã vẫn ổn chứ? Đã lâu không gặp.”
Người đàn ông ung dung ngồi vắt chân phía sau, lạnh lùng trầm lắng, nghe thấy giọng nói của Thầm Bồi Xuyên, nhẹ nhàng ngước nhìn, lúc đầu Tần Nhã ra nước ngoài, là Lâm Tân Ngôn cầu xin anh giúp đỡ, một tay anh sắp xếp bệnh viện bác sĩ, Tần Nhã khỏi bệnh rời đi, anh đương nhiên biết.
Không về thành phố B, nếu cũng không về nước A, với quan hệ của cô ấy và Lâm Tân Ngôn, chắc sẽ đi tìm Lâm Tân Ngôn.
Anh nhấn ấn đường: “Hai người có thể im lặng một lúc được không?”
Cãi nhau khiến anh đau đầu.
“Thẩm Bồi Xuyên anh ta không phải là người, chọc vào nỗi đau của tôi.” Lần này đến lượt Tô Trạm bực tức.
Thẩm Bồi Xuyên cười khẩy: “Làm như anh giống người vậy.”
“......”
“Tôi không thèm chấp anh.” Tô Trạm phớt lờ, lập tức trở nên bình tĩnh rồi nghiêm túc nhìn Tông Cảnh Hạo qua kính chiếu hậu, thận trọng hỏi: “Tần Nhã cô ấy vẫn ổn chứ?”
Tông Cảnh Hạo không ngẩng đầu, đường nét đắm chìm vào sự tối tăm, khẽ ừm một tiếng.
Không đợi Tô Trạm tiếp tục truy hỏi đi đâu, anh nói thêm một câu: “Tôi không biết.”
Tô Trạm buồn rầu, sắc mặt cũng không thoải mái như lúc nãy nữa, không về chắc chắn là cố ý trốn anh.
Cô ấy vốn có quan hệ tốt với Lâm Tân Ngôn, bây giờ Lâm Tân Ngôn cũng không có ở đây, cô sẽ ra đi mà không lưu luyến gì.
Nghĩ thế nào cũng có cảm giác anh bị bỏ rơi.
Tô Trạm liếc nhìn Thẩm Bồi Xuyên, vô cùng đau đớn hỏi: “Tôi bị tổn thương, có phải anh cảm thấy thoải mái rồi?”
Thẩm Bồi Xuyên nheo mày lại, trông rất bình thản, nhưng lời nói ra lại nghẹn ngào chết người: “Không thoải mái, nhìn thấy anh không vui, tôi cảm thấy thư thái trong lòng.”
“......”
Tô Trạm lạnh lùng liếc nhìn anh: “Thực sự không phải trò đùa.”
“Anh là trò đùa?”
“Tôi phải cắt đứt quan hệ với anh.” Tô Trạm hậm hực nói.
Thẩm Bồi Xuyên phát hiện người đàn ông ngồi sau sắp nổi điên lên rồi, vốn dĩ định nói nhưng lại thôi.
Chỉ liếc nhìn Tô Trạm một cái, bảo anh nhìn về sau, Tô Trạm hiểu ý, từ gương chiếu nhìn về phía sau, luồng hơi thở lạnh lùng đó đang kéo dài, bao trùm cả khoang xe, vô cùng căng thẳng.
Hai người không dám tranh cãi với nhau nữa, cả khoang xe chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ.
Xe nhanh chóng dừng ở hộp đêm ở trung tâm.