Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên nhìn nhau lên tiếng gần như cùng lúc: “Bây giờ về cũng không ngủ được, đã vượt qua khó khăn rồi, hay là cùng uống một ly?”
Say rồi dễ ngủ hơn một chút.
Suy nghĩ của họ quá rõ ràng, họ vừa nói Tông Cảnh Hạo đã biết, hình như cũng muốn uống say nên cũng đồng ý.
Ba người ra khỏi công ty lên xe tìm một quán bar yên tĩnh.
Gọi hai chai rượu ngoại và hoa quả.
Ánh đèn vàng hắt ra toàn bộ căn phòng riêng, và cổng điều hòa dưới trần đang từ từ thổi gió mát.
Tô Trạm rót rượu, ngẩng lên nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Là bạn bè với nhau, anh thật không có thành ý.”
Thẩm Bồi Xuyên lạnh lùng nhìn anh, người như Tô Trạm, anh vừa nhìn đã biết Tô Trạm định nói gì.
Không đợi Tô Trạm nói, Thẩm Bồi Xuyên đã giải thích trước: “Hai người đừng có nghĩ lung tung, cô bé đó quá nhỏ tuổi, tôi không có hứng thú, quen bạn gái nhỏ tuổi như vậy sẽ bị trời phạt đó.”
Anh vừa nói vừa nhìn Tông Cảnh Hạo, cố ý hỏi: “Đúng không?”
Tông Cảnh Hạo nheo mắt, câu này nói không đúng lắm, anh uống một ngụm rượu, giọng nói cũng lạnh lùng đi: “Tâm trạng tôi không tốt.”
Giống như đang cảnh cáo Thẩm Bồi Xuyên, anh không có tâm trạng đùa giỡn, cũng đừng nhắc tới Lâm Tân Ngôn trước mặt anh.
Bây giờ nghe thấy tên nà, trong lòng anh lại ngột ngạt không thở ra hơi, anh nhớ cô rồi, rất nhớ, thậm chí không dám về biệt thự, một mình anh không thể chợp mắt, chỉ có thể giày vò bản thân bằng công việc, để bản thân không có thời gian suy nghĩ, nhớ nhung.
Thẩm Bồi Xuyên than vãn: “Nhìn hai người ai nấy cũng ủ rũ như vậy, tôi cũng đến sợ tình yêu trai gái, tôi nói hai người này, hai người có thể làm gương tốt cho tôi không?”
Khiến anh cũng ám ảnh tâm lý.
“Đừng có mà ăn không được đạp đổ.” Tô Trạm ngồi bên cạnh khoác tay lên cổ anh nghiêm túc nói: “Nói thật, cô gái đó cũng xinh đẹp, đừng có mà không biết điều.”
“Đừng có nghĩ nhiều.” Thẩm Bồi Xuyên sắp bị Tô Trạm giày vò thành bệnh tim rồi, không lẽ bên cạnh cứ có phụ nữ xuất hiện lại nghĩ tới chuyện đó?
Anh chỉ là được người ta nhờ vả, chứ không có ý khác.
“Người ta mới năm nhất thôi, nếu mà tôi...vậy còn là người sao?” Thẩm Bồi Xuyên lấy tay Tô Trạm ra khỏi cổ mình: “Tôi muốn tìm người nào tuổi tác tương đương, mấy cô trẻ con xuất ngày bắt tôi dỗ, tôi lấy vợ chứ có nuôi con gái đâu?”
Tô Trạm dựa lưng vào sofa liếc Thẩm Bồi Xuyên, hận không thể xé anh ta thành từng mảnh ăn sống nuốt tươi, để Thẩm Bồi Xuyên khỏi ngồi đây khiến anh tức giận.
“Tuổi tác tương đương? Những cấp dưới hợp tuổi với anh đều là năm, hiếm khi có nữ lại còn kén chọn, kén chọn thì kén chọn, tìm cô gái trẻ thì đụng chạm gì tới anh?”
Mặc dụ Tô Trạm không lớn bằng Tông Cảnh Hạo nhưng Tần Nhã cũng không lớn hơn Lâm Tân Ngôn, tính đi tính lại, anh và Tông Cảnh Hạo đều hơn vợ mình bảy, tám tuổi.
Khi hai người thanh niên biết yêu đương, biết hôn hít thì không vợ họ còn học tiểu học đó.
Bây giờ họ đã hơn ba mươi rồi mà vợ cũng mới đầu hai mươi, đang độ thanh xuân tươi trẻ.
Chẳng lẽ họ đều là trâu già gặm cỏ non?
“Tô Trạm, tôi phát hiện ra cậu nói chuyện sao mà không suy nghĩ vậy?” Thẩm Bồi Xuyên chau mày, anh thấy Tô Trạm đang chém gió, không biết điểm dừng.
Anh thật mong Tần Nhã quay lại để trừng trị tên khốn kiếp này, nếu không Tô Trạm lại chém tới tận trời.
“Bội Xuyên, như thế này nhá, chúng ta đặt cược, nếu như anh quen được gái trẻ, đêm tân hôn tôi sẽ mặc áo ngực đứng trêи bàn nhảy múa cho anh xem, dám không?”
Thẩm Bồi Xuyên chẳng thèm nói chuyện với Tô Trạm, anh chẳng rảnh đặt cược vớ vẩn như vậy.
“Anh không dám?” Tô Trạm rót rượu.
“Tôi không thèm nói với cậu.”
“Anh không dám.”
“Chán cậu lắm.”
“Anh sợ mình sẽ thích cô sinh viên năm nhất kia, vì vậy mới không đặt cược với tôi!”
“Không!”
“Vậy tại sao không dám cược?”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tô Trạm rất bực bội: “Tôi không muốn cược với cậu vì tôi cảm thấy chuyện này quá vớ vẩn.”
Tô Trạm ghé sát lại: “Anh cảm thấy vớ vẩn?” Anh liếc nhìn Thẩm Bồi Xuyên một cách mơ hồ, Thẩm Bồi Xuyên chưa bao giờ nói về bạn gái. Anh biết rất rõ người đàn ông này cũng có ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ ở tuổi thành niên, cũng sớm có nhu cầu sinh lý.
Anh rất tò mò, Thẩm Bồi Xuyên làm sao giải quyết được.
“Tôi không tin anh chưa từng sốc nổi.”
Thẩm Bồi Xuyên lạnh lùng cười hai tiếng: “Cậu cho rằng ai cũng mặt dày giống như cậu?”
“Tôi là hoàn toàn bình thường, anh mới bất thường.”
“Cái con khỉ, cậu như vậy không phải bình thường mà là tới kỳ động ɖu͙ƈ.”
“Nói thế nào nhỉ?” Tô Trạm rót rượu vào miệng Thẩm Bồi Xuyên: “Nào, rửa mồm cho sạch đi, lần sau nói
năng sạch sẽ một chút.”
“Khốn kiếp....u u, tên Tô Trạm cậu...” Tô Trạm thực sự đổ rượu vào miệng Thẩm Bồi Xuyên, rượu không uống kịp chảy xuống cổ khiến cả người anh đầy mùi rượu.
Anh đẩy Tô Trạm ra, kéo lại cổ áo, lau cổ lườm Tô Trạm: “Tôi nói cậu biết, cậu như vậy gọi là không tự khống chế được, không phải là bình thường biết không? Yêu đương lung tung là bình thường? Tô Trạm, cậu giữ chút thể diện đi, cậu không sửa đổi tính xấu, Tần Nhã chắc chắn không cần cậu.”
Vừa nhắc tới Tần Nhã, sắc mặt của Tô Trạm đã thay đổi, đây chính là điểm yếu của anh, Thẩm Bồi Xuyên cứ nhắm vào đó mà tấn công thôi.
“Anh có thể đừng sát muối vào vết thương của tôi không?”
Anh có yêu đương lung tung cũng là chuyện khi đến với Tần Nhã, lúc đó chuyện của Lưu Phi Phi là lỗi của anh, không thành thật với Tiểu Nhụy, khiến cô hiểu lầm, làm tổn thương cô.
Mấy tháng nay Tần Nhã bỏ đi, anh vẫn luôn sống trong đau thương và buồn bã, cứ nhắm mắt lại là hình ảnh của Tần Nhã biến mất trong tầm mắt.
Bao nhiêu lần tỉnh lại sau giấc mơ.
Bầu không khí trong phòng bao đột nhiên trở nên cô quạnh vì Thẩm Bồi Xuyên nhắc tới Tần Nhã, không có Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên làm ồn, bầu không khí như lắng lại trong trầm lặng.
Gọi hai chai rượu, mà Tông Cảnh Hạo đã uống hết một chai, chai kia cũng hết rồi, anh cảm thấy mình còn chưa uống say đã hết nên gọi phục vụ mang lên hai chai nữa.
Thẩm Bồi Xuyên không phản đối, uống thôi. Cũng không có ai nói chuyện thì cứ uống, uống không cần đồ nhắm.
Hai chai rượu lại cạn dần mà không hề hay biết, Thẩm Bồi Xuyên uống ít hơn và vẫn còn tỉnh táo, nhưng Tô Trạm và Tông Cảnh Hạo đã uống quá nhiều, trong phòng đầy rượu, cả hai đều nghiêng ngả nằm trêи ghế sofa.
Mặc dù anh không say nhưng cũng uống không ít, chắc chắn không thể lái xe, chỉ có thể gọi điện thoại cho Quan Kình để anh ta láu xe tới.
Anh đưa từng người một lên xe đưa về nhà.
Anh đưa Tông Cảnh Hạo về trước, sau khi Lâm Tân Ngôn bỏ đi, bảo vệ ngoài biệt thự không còn, trong nhà chỉ còn một mình иɦũ ɦσα Vu.
Thấy Tông Cảnh Hạo uống say, sau khi Thẩm Bồi Xuyên và Quan Kình rời đi, bà vội vàng pha nước mật ong đưa lên cho anh.
Căn phòng trong đêm tối không có đèn, cửa sổ cũng không đóng chặt nên thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua rèm cửa.
иɦũ ɦσα Vu bưng nước mật ong tới trước giường hỏi: “Uống chút nước...”
“Ra ngoài.” иɦũ ɦσα Vu còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
Người Thẩm Bồi Xuyên cho rằng uống say tới bất tỉnh nhân sự, lúc này giọng nói lại rất rõ ràng.
иɦũ ɦσα Vu đặt cốc nước lên bàn than một tiếng rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Chiếc giường lớn, dáng người mảnh khảnh giờ đang nằm trêи giường cong queo, một mặt úp vào gối, đầu nghiêng nhìn về nơi trống trải bên cạnh, nơi Lâm Tâm Như từng ngủ.
Anh đưa tay ra như muốn cảm nhận sự ấm áp của cô nhưng từng đầu ngón tay toàn là lạnh giá.
Trái tim cũng theo đó mà trở nên lạnh lùng, bàn tay đặt trêи ga giường từng chút từng chút siết chặt lại, tấm ga giường nhanh chóng bị anh vo nhăn.
Anh vùi đầu trong gối, giọng nói khàn đặc ủ rũ: “Anh nhớ em rồi.”
Vốn cho rằng uống say rồi sẽ không nhớ nhưng càng say đầu óc lại càng tỉnh táo, trong đầu đều là hình ảnh của cô, bây giờ cô ấy có ổn không?
Các con của họ có khỏe không?
Trong khi đó ở thành phố C.