*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giọng nói dường như có chút quen thuộc, cô nhanh chóng nhận ra được đó là giọng nói của ai, đột nhiên thân thể cô cứng đờ.
Cô không biết bản thân cô nên quay đầu lại hay là giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Gặp mặt rồi cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Lúc này, người vừa gọi cô lại kêu lên một tiếng, ánh mắt cũng đang nhìn cô không ngừng.
Lâm Tân Ngôn không có cách nào để giả vờ như không nghe thấy, cô đành phải quay đầu lại.
Quả nhiên, Lý Tịnh đang đứng cách xa cô, thực ra thì cách đây cũng không xa là mấy, nhưng Lý Tịnh đã có thay đổi rất lớn, thoáng chốc cả người đã già nua hơn rất nhiều, vốn dĩ diện mạo này được chăm sóc rất chu đáo, xem ra nhìn bà ta so với độ tuổi thực tế thì có lớn hơn một chút, trong mái tóc đen kia đã có rất nhiều tóc trắng xen vào rồi.
Lý Tịnh nở nụ cười, nói: “Tôi còn cho rằng tôi nhận nhầm người cơ.”
Khi nói những lời này, ánh mắt của bà ta dừng lại trêи bụng cô, vì bây giờ cô đang mang thai nên bụng có phần hơi hơi nhô ra: “Nhanh như vậy đã năm tháng rồi ư?”
Lâm Tân Ngôn ừm một tiếng nói: “Nhanh thật.”
“Cô tới đây mua đồ sao?” Lý Tịnh hỏi.
Lâm Tân Ngôn nói ừ một tiếng.
“Cô có đang vội không? Nếu không vội thì chúng ta lên quán cà phê ở tầng sáu ngồi nói chuyện nhé.” Bà ta thử hỏi.
Lâm Tân Ngôn mím môi không nói, trong lòng cô đang bối rối không biết nên nói gì với bà ta.
“Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là tôi muốn nói với cô vài lời mà thôi, trong nhà chỉ có mỗi mình tôi nên tôi cảm thấy rất buồn chán.” Lý Tịnh cười nói.
Những gì cần nói bà ta cũng đã nói ra hết rồi, Lâm Tân Ngôn lại từ chối rồi làm ra vẻ không hợp tình hợp lý, cho dù cô không muốn nói chuyện hay có quan hệ gì với nhà họ Văn, nhưng cuối cùng người phụ nữ này cũng có làm điều gì sai đâu, trước đây hai người vẫn nói chuyện với nhau như người một nhà, cùng nhau ăn chung một bữa cơm.
“Anh đi tìm chỗ đậu xe rồi chờ tôi ở đó.” Lâm Tân Ngôn nói với người lái xe.
Người lái xe gật đầu nói: “Được.”
“Bên này có thang máy.” Lý Tịnh chỉ tay vào vị trí của thang máy.
Lâm Tân Ngôn bước đến, đợi một chút thì thang máy dừng lại, mở cửa ra, hai người đi vào trong thang máy và đi lên tầng sáu. Đến nơi, Lý Tịnh chọn một chỗ ngồi ngay gần bên cạnh vị trí của cửa sổ, trong quán cà phê rất yên tĩnh, vả lại lúc này cũng không có người nào ở đây.
Người phục vụ đi tới, Lý Tịnh gọi một ly cà phê, sau đó hỏi Lâm Tân Ngôn: “Cô muốn gọi đồ uống gì?”
“Cho tôi một cốc nước trái cây.”
Lý Tịnh đưa tờ phiếu cho người phục vụ, nói: “Một ly cà phê và một cốc nước trái cây.”
“Vâng.” Người phục vụ nhận lấy tờ phiếu rồi lại hỏi: “Xin hỏi, bà muốn dùng cà phê loại nào ạ?”
“Sao cũng được.” Lý Tịnh nói.
“Dạ được.” Người phục vụ đi xuống.
Giây phút hai người ngồi đối diện nhau không ai nói một lời nào, Lâm Tân Ngôn cũng không biết cô có nên mở miệng nói trước không, chẳng lẽ lại hỏi dạo này bà ta có khỏe không sao?
Rõ ràng là không hề tốt.
Dường như không tìm được từ ngữ thích hợp vào thời điểm này.
Vẫn là Lý Tịnh tìm được chủ đề để nói trước: “Số tháng mang thai càng lớn thì càng mệt, cô có cảm thấy mệt mỏi không?”
Lâm Tân Ngôn nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn cảm thấy rất ổn, chỉ là thích ngủ nhiều hơn so với trước đây mà thôi, giống như khi người ta bắt đầu buồn ngủ còn tôi là nằm xuống phát là ngủ luôn.”
Dù sao Lý Tịnh cũng là người đã từng mang thai rồi nên bà ta hiểu được cảm giác của cô, lại nói tiếp chủ đề: “Khi tôi có Tiểu Tịch thì cũng là lúc tôi thích ngủ nhất. Cô vẫn không mập lên chút nào nhỉ, lúc đó tôi đã mập lên không ít đâu, khi sắp sinh thì cân nặng của tôi cũng tầm khoảng bảy mươi cân rồi.”
Lâm Tân Ngôn cười cười: “Có thể cân nặng liên quan đến sức khỏe của tôi, tôi ăn mãi mà không béo được.”
Lý Tịnh vẫn muốn nói điều gì đó, lúc này người phục vụ đi tới, đặt ly cà phê ở trước mặt Lý Tịnh, còn cốc nước hoa quả thì để bên cạnh Lâm Tân Ngôn: “Quý khách có yêu cầu gì xin cứ gọi tôi bất cứ lúc nào ạ.”
Lâm Tân Ngôn nhàn nhạt mà ừ lấy một tiếng, sau khi người phục vụ đi khỏi thì Lâm Tân Ngôn cầm cốc nước trái cây lên uống hai ngụm.
Lý Tịnh cũng cầm ly cà phê lên nhưng không uống, bởi lẽ câu chữ trong đầu bà ta đang nhảy nhót loạn xạ, làm thế nào để mở miệng nói cho Lâm Tân Ngôn biết về chuyện của Văn Khuynh đây.
Nhưng tại sao khi đề cập đến vấn đề này có vẻ như khiến cho bầu không khí trở nên xấu hổ hơn.
Cuối cùng thì bà ta vẫn vứt bỏ cái ý nghĩ ấy đi.
“Cô vẫn còn giữ liên lạc với Tiểu Tịch sao?” Lý Tịnh đặt ly cà phê xuống rồi hỏi.
Lâm Tân Ngôn nói thật: “Không có.”
Sau khi cô rời đi thì không giữ liên lạc với bất kì ai nữa, nguyên nhân chính là cô không muốn chuyện này phát sinh thêm điều gì nữa, sau khi trở về thì cô không bao giờ thảo luận với Tông Cảnh Hạo vấn đề này nữa.
Về người nhà họ Văn và những chuyện liên quan đến bọn họ cô đều kiêng kỵ không nhắc đến nữa.
“Thằng bé đi nghĩa vụ quân sự rồi.” Lý Tịnh rủ mắt xuống nhìn ly cà phê: “Còn chuyện về cậu của cô, chắc cô đã nghe nói rồi chứ?”
Khi nói những lời này, Lý Tịnh không hề nhìn
Lâm Tân Ngôn.
Khi nghe thấy tên của cậu mình, đột nhiên hai bàn tay của cô đang đặt ở trêи bàn nắm chặt lại nhưng vẫn chưa trả lời.
Lý Tịnh biết cô đã nghe thấy rồi, giọng điệu của bà ta có chút mỉa mai, cười nói: “Tin tức cũng đã được đăng lên rồi thì còn ai mà không biết chuyện này chứ?”
Bà ta dừng lại một chút: “Lúc đó ông ấy rất giận cô, bất kể thế nào thì cô cũng nên khuyên bảo, thuyết phục Tông Cảnh Hạo đi, coi như có thể giữ lại một chút thể diện cho cô.”
Lâm Tân Ngôn không đồng ý với câu nói này của bà ta, nhưng cô lại không hề nói ra, người ta muốn hận cô cũng tốt, ghét cô cũng được, dù sao cô cũng không quan tâm.
Cô không muốn vì chuyện của quá khứ mà khiến bản thân cô phải bồi hồi lo lắng rất nhiều, chỉ muốn làm tốt chuyện trước mắt đã.
Cô lại càng không thể vì chuyện này mà gây mâu thuẫn với Tông Cảnh Hạo được.
“Chỉ có điều tôi đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi, sự thật là do lỗi sai của cậu cô, mặc kệ ông ta có biết chuyện này nên làm hay không nên làm thì ông ta vẫn làm hại đến Trình ɖu͙ƈ Tú, suy cho cùng vẫn là do ông ta đã quan tâm Văn Nhàn quá mức.”
Lý Tịnh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tân Ngôn, lại nói tiếp: “Cô nên khuyên cậu của cô đi đầu thú đi, vậy thì cô ở bên cạnh Tông Cảnh Hạo cũng không cảm thấy có gánh nặng trong lòng, cô không nợ ông ta cái gì cả, cậu của cô làm như vậy chính là lo lắng cho mối quan hệ của cô và Tông Cảnh Hạo mà thôi, thật ra ông ta vẫn luôn nhớ cô rất nhiều.”
Giọng nói của Lý Tịnh có chút nghẹn ngào, vốn dĩ hai người họ đều là người một nhà, bây giờ trong nhà chỉ có một mình bà ta, bởi vì chuyện của Văn Khuynh mà bà ta bịa đặt ra không ít lời đồn nhảm nhí, vả lại bà ta cũng rất ít khi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên sau khi Văn Khuynh ra ngoài, vì con trai của em họ ông ta kết hôn nên ông ta ra ngoài mua vài món quà.
Trong lòng Lâm Tân Ngôn có chút rung động, có lẽ là do cô không để ý những chuyện đã qua, nhưng lại có những chuyện cho dù cô cố gắng muốn quên đi thì nó vẫn tồn tại trước mắt cô.
Ví dụ như mối quan hệ của cô với nhà họ Văn.
Nếu như cô không chịu thừa nhận mối quan hệ đó thì nó vẫn luôn tồn tại mãi mãi.
Lý Tịnh hơi dụi mắt một chút, nói: “Những gì cần nói tôi đã nói xong rồi, à đúng rồi, bây giờ Tiểu Tịch đang sống rất tốt.”
Đây cũng là chuyện duy nhất khiến bà ta vui mừng.
“Những lời hôm nay tôi nói với cô, không phải là tôi muốn cô làm thế nào, mà tôi chỉ muốn cô đợi đến khi cậu của cô xuất hiện, cô đi gặp ông ta một lần có được không?” Dường như lời nói của Lý Tịnh có ý muốn khẩn cầu.
Bỗng nhiên, bà ta nhận ra trái tim của Lâm Tân Ngôn đã khép lại, trở nên vô tâm hơn.
“Chẳng lẽ trong mắt cô chỉ có mỗi mình chồng của cô thôi sao, không hề có người thân nào sao?” Lý Tịnh muốn ngăn chặn cảm xúc này lại, nhưng bà ta lại nói những lời mang theo giọng điệu chất vấn.
Lâm Tân Ngôn bình tĩnh nhìn Lý Tịnh một vài giây, giải thích một câu, không phải là sợ bà ta hiểu lầm bản thân cô, mà là cô muốn khiến cho Lý Tịnh hiểu rõ nguyên nhân tại sao cô phải phân rõ ranh giới của mình.
“Nếu cô ấy vẫn luôn ngồi ở trong xe thì cô ấy đã không chết, là bởi vì bảo vệ tôi, không để tôi bị mất một sợi tóc nào mà cô ấy đã dùng mạng của mình để đổi lấy sinh mạng của tôi, bà bảo tôi phải đối mặt với chồng bà thế nào đây?”
Bởi vì con trai của Văn Khuynh không có bà nội, Tông Cảnh Hạo cũng không có mẹ, đời này anh cũng không có cơ hội gọi Trình ɖu͙ƈ Tú một tiếng mẹ.
Đây là sự tiếc nuối nhất đời anh.
Có lấy thứ gì cũng không thể bù đắp được sự mất mát này.
Lý Tịnh sửng sốt, bất kể thế nào thì bà ta cũng không thể nghĩ đến chuyện như vậy.
“Chuyện này...”
“Không cần nói nữa, chuyện của quá khứ tôi không muốn nhắc lại, tôi chỉ muốn sống cùng anh ấy một cuộc sống bình yên mà thôi.” Nói xong, Lâm Tân Ngôn đứng dậy: “Tôi đi trước đây.”
Lý Tịnh cũng đứng dậy cùng cô: “Đợi tôi với...”