Cậu bé trai ở phía trước tủ quầy ngẩng đầu lên nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh thì thấy được một cô bé đang đứng đối diện với mình ở trước tủ kính, Tông Ngôn Hi nhanh chóng đứng thẳng lưng dậy từ phía trước tủ kính, sau khi cậu bé nhìn rõ được khuôn mặt của cô bé, dường như chỉ trong nháy mắt cậu bé đã nhớ lại được, chính mình đã từng thấy qua người này ở nơi nào.
Vào lúc mẹ đưa cậu đi tìm ba, khi xe dừng lại ở trạm dừng chân, cậu bé đã nhìn thấy cô bé này ở trước cửa siêu thị trêи trạm dừng chân.
“Còn nhớ tôi không?” Tông Ngô Hi cười hỏi, cũng không biết là tại vì sao mà cô bé lại nhớ rõ hình dáng của cậu bé đến vậy.
Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy búp bê màu đỏ có đường viền thêu chỉ trắng, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, gương mặt trắng nõn như tráng sứ, đôi mắt to tròn, sáng ngời trong suốt, lúc cười lên lại cong cong giống như vầng trăng non vậy, cực kỳ đẹp mắt.
Đứa bé trai không lên tiếng đáp lại, nhưng mà trong lòng lại âm thầm nhớ kỹ dáng vẻ của cô bé.
“Tiểu Nhụy.” Lâm Tân Ngôn đi tới.
Đứa bé trai cũng đưa mắt nhìn qua, sau đó lại chú ý tới người phụ nữ đang cúi đầu chọn quả dương mai với иɦũ ɦσα Vu ở phía sau cô bé, con ngươi màu đen nhanh chóng lay động một chút, nhưng cũng rất nhanh lại bị cậu bé thu hết vào trong.
Đi theo ba rời đi.
Tông Ngôn Hi đứng ở chỗ cũ, chớp chớp đôi mắt to tròn một cái, nhìn chằm chằm vào đứa bé trai đang rời đi kia, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao ngay cả một chút lễ phép tối thiểu mà cậu ta cũng không có vậy?
Cô bé đang chào hỏi cậu ta vậy mà, tại sao lại không trả lời lại chứ?
“Lại ăn đồ ngọt rồi.” Lâm Tân Ngôn nhìn thấy trong tay con gái đang bưng đĩa bánh donut thì khẽ cau mày lại: “Ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ không tốt cho răng.”
Tông Ngôn Hi vểnh vểnh cái môi nhỏ: “Con rất thích ăn cái này mà chúng ta lại không thể ngày nào cũng tới siêu thị để mua được, cho nên con mới mua thêm một chút mang về, để vào trong tủ lạnh rồi từ từ ăn.”
Lâm Tân Ngôn vô cùng bất đắc dĩ nhìn con gái, cái miệng của đứa nhỏ này càng ngày càng biết nói chuyện rồi, đúng là rất dẻo miệng.
“Mẹ, mua đi.” Tông Ngôn Hi lôi kéo ống tay áo của Lâm Tân Ngôn, nũng nịu nói: “Có được hay không mẹ?”
Lâm Tân Ngôn không có cách nào chống cự lại con gái: “Vậy thì mỗi ngày chỉ được ăn một cái, không được ăn nhiều hơn.”
“Hai cái.” Tông Ngôn Hi cò kè mặc cả với cô.
“Vậy thì không mua nữa.”
Lâm Tân Ngôn giả bộ muốn xoay người rời đi, Tông Ngôn Hi thấy vậy thì nhanh chóng kéo cô lại, không tình nguyện vâng một tiếng: “Vậy được rồi, chỉ ăn một cái, vậy thì con mang chỗ bánh này đi cho thợ làm bánh gói lại nhé.”
Vừa nói xong thì cũng nhanh chân chạy chậm rời đi, giống như chỉ sợ Lâm Tân Ngôn đổi ý vậy.
Lâm Tân Ngôn bất đắc dĩ cười.
Tông Ngôn Thần đi tới kéo tay của cô: “Mẹ, mẹ có cảm thấy em gái hình như thay đổi rồi không?”
Lâm Tân Ngôn cúi đầu nhìn con trai, đồng ý gật gật đầu: “Đúng là đã thay đổi rồi, nhưng mà con muốn than thở điều gì?”
Tông Ngôn Thần nói: “Không phải than thở, con chỉ là muốn nói cho mẹ biết một chút, trước kia con gái của mẹ rất dính người, đó là bởi vì khi đó em gái mới có được ba, còn thiếu tình thương, hiện tại biết được ba là ba của em, sẽ không chạy mất, sau khi có được rất nhiều tình yêu thương rồi, thì cũng không cần phải dính lấy như trước nữa.”
Lâm Tân Ngôn không biết nên đánh giá thế nào về một đôi gái trai của chính mình, cô con gái dễ thương lúc trước, hiện tại lại biến đổi, trở nên giống với dáng vẻ của con trai mình vậy.
Nhưng mà hình như con trai nói cũng rất có lý.
Cô rõ ràng cũng có thể cảm thấy được sự thay đổi của con gái, hoạt bát vui tươi, cũng hay nói chuyện hơn.
Nhưng mà cô cảm thấy con gái thì vẫn nên dịu dàng ít nói một chút thì tốt hơn, nhưng mà hiện giờ con gái còn nhỏ, đợi đến lúc trưởng thành rồi thì có lẽ sẽ tốt hơn thôi.
“Con có muốn thứ gì không?” Lâm Tân Ngôn hỏi con trai, tuy nói đứa nhỏ này tâm trí đã trưởng thành, thành thục, nhưng mà dù sao thì cũng là đứa trẻ, hơn nữa con gái nhỏ cũng đã mua rồi, cô không thể không mua cho con trai, nếu không cô sợ là sẽ khiến cho đứa trẻ cảm thấy được sự đối xử không công bằng giữa những đứa con trong nhà.
“Thứ con muốn mua, tầng này không có.” Tông Ngôn Thần nói.
“Vậy chúng ta lên tầng ba?” Lâm Tân Ngôn biết rõ còn hỏi, cô biết con trai không muốn mua đồ ăn thì chính là vì muốn mua đồ chơi, trêи tầng ba có bán đồ chơi.
Tông Ngôn Thần biết Lâm Tân Ngôn đang trêu chọc chính mình thì bật cười hi hi một tiếng: “Đáng ghét.”
Sau khi mua đồ xong, bọn họ lại tiếp tục đi lên tầng ba.
Tông Ngôn Thần Thần mua một bộ cờ vua, từ lần trước sau khi thua trận ở thành phố Bạch, cho dù sau đó đã được Tông Khải Phong khuyên bảo qua, nhưng mà cũng đã có một đoạn thời gian thật dài cậu bé không muốn chạm đến cờ vua nữa, đến hôm nay Tông Ngôn Thần cuối cùng cũng đã hiểu rõ ràng rồi.
Không sợ việc khó, chỉ sợ lùi bước, Tông Ngôn Thần cậu có thể đối mặt rồi vượt qua khó khăn mới là trưởng thành thật sự.
“Chờ ba có thời gian rảnh rỗi, bọn con sẽ cùng nhau so tài.” Tông Ngôn Thần hứng thú bừng bừng nói.
Lâm Tân Ngôn xoa đầu con trai một cái, hỏi cậu bé còn muốn thứ gì khác không, cậu bé lắc lắc đầu, cho nên bọn họ liền cùng nhau đi xuống lầu tính tiền.
Người trong siêu thị ngày hôm nay vô cùng nhiều, những người chờ tính tiền cũng xếp thành một hàng thật dài.
иɦũ ɦσα Vu nói: “Mọi người tìm một chỗ nào đó ngồi uống nước trước đi, tôi ở đây chờ tính tiền.”
Tông Ngôn Hi cũng không muốn đứng chờ ở chỗ này, kéo Lâm Tân Ngôn tay nói: “Mẹ, chúng ta đi qua bên kia đi.”
Tông Ngôn Hi chỉ vào một cửa hàng bánh ngọt ở bên trong siêu thị.
Lâm Tân Ngôn biết được ý muốn của con gái, mà cô cũng có hơi đói, cho nên liền dẫn theo hai đứa bé đi vào trong cửa hàng.
иɦũ ɦσα Vu đẩy xe đồ đi đến quầy tính tiền, để cho người giúp việc mới tới đi theo mấy người Lâm Tân Ngôn, một người phụ nữ dắt theo hai đứa trẻ như vậy, bà ấy không yên tâm.
Trong cửa hàng bánh ngọt có cả nước trái cây, sữa bò, cà phê và các loại đồ uống, Tông Ngôn Hi gọi ra những thứ mà mình thích ăn, còn quan tâm gọi cả nước trái cây cho tài xế và người giúp việc mới tới.
Từ buổi sáng đi ra cửa đến hiện tại cũng đã gần giữa trưa, Lâm Tân Ngôn gọi một chút đồ ngọt, để cho bọn họ cũng cùng ngồi xuống ăn một chút, tài xế đã sớm quen với sự bình dị gần gũi của Lâm Tân Ngôn, không nói gì mà trực tiếp ngồi xuống, nhưng người giúp việc mới tới lại có chút lo lắng, từ chối nói: “Tôi không đói bụng.”
Lâm Tân Ngôn cười nói: “Mọi người đều ở chung một chỗ, chị thay tôi chăm sóc cho bọn trẻ, cũng không phải là người ngoài, không cần khách sáo, ngồi xuống đi.”
Người giúp việc mới tới thấy cũng không tiện để từ chối tiếp nữa thì mới không thể làm gì
khác hơn là ngồi xuống, chỉ vừa mới tới không đến mấy ngày nhưng mà chị ta nhìn ra được, mọi người trong nhà này đều rất hiền lành.
Mặc dù là bọn họ có rất nhiều tiền, nhưng mà tính tình của mợ chủ nhà này lại rất hiền hòa, còn có cô chủ nhỏ này nữa, chị ta vừa thấy đã cảm thấy được hình như bản thân đã từng nhìn thấy cô bé ở đâu đó.
Có thể là do một lần gặp mặt ấy quá mức vội vàng, cho nên cô bé không thể nào nhớ được chính mình, hơn nữa bản thân của hiện tại cũng có chút khác biệt so với bản thân của lúc đó.
Khi đó chị ta đen hơn hiện tại một chút, trẻ nhỏ không thể nhận ra được cũng là điều bình thường.
Người giúp việc mới đến nhìn Tông Ngôn Hi, nhìn như thế nào cũng đều cảm thấy cô bé rất dễ thương.
Trong lòng chị ta thầm nghĩ, sao lại có thể lớn lên thành bộ dáng xinh đẹp đến như thế này nhỉ?
Rất nhanh, những món bánh ngọt mà Lâm Tân Ngôn gọi cũng đã được bưng lên.
“Dì Vương, dì nếm thử cái này thử xem.” Tông Ngôn Hi múc cho chị ta một muỗng pudding vị sữa, đặt vào phía trước chiếc bánh ngọt trêи đĩa của chị ta.
Người giúp việc mới tới mới chỉ hơn ba mươi tuổi, mặc dù tuổi tác có lớn hơn Lâm Tân Ngôn lớn một chút, nhưng mà hoàn toàn không phải là cùng một thế hệ với иɦũ ɦσα Vu, cho nên Lâm Tân Ngôn để cho mấy đứa trẻ gọi người giúp việc này bằng dì, còn chính cô thì gọi là chị. Cô muốn dùng sự chân thành để đối đãi với những người này, dù sao thì người ta cũng đã chăm sóc cho những người thân yêu nhất của cô, cho nên Lâm Tân Ngôn cũng dùng lòng chân thành nhất để đối đãi với chị ta.
Bên trong cửa hàng bánh ngọt rất yên tĩnh, ghế sô pha cũng rất mềm mại, ngồi cũng thoải mái, rất thích hợp làm nơi nghỉ ngơi một chút sau khi đã đi dạo phố mệt mỏi.
Hai đứa bé ăn rất chậm rãi, tài xế và dì Vương ăn nhanh hơn, ăn xong thì bọn họ lập tức đi bên ngoài giúp иɦũ ɦσα Vu đem đồ mới mua bỏ vào trong xe, để cho иɦũ ɦσα Vu đi vào bên trong uống chút nước.
Sau khi ăn xong, đoàn người bọn họ cùng nhau rời khỏi siêu thị đi về nhà.
Bởi vì đã ăn qua chút đồ ngọt cho nên đến gần trưa rồi cũng không có cảm giác đói, Lâm Tân Ngôn bảo иɦũ ɦσα Vu làm cơm trưa trễ hơn so với bình thường một chút, sau đó thì đi lên lầu nghỉ ngơi, đi bộ hết nửa ngày, hiện tại cô muốn nằm một lát.
иɦũ ɦσα Vu cùng Dì Vương rửa sạch chỗ trái cây chín vừa mới mua về sau đó bỏ vào bên trong tủ lạnh, lại mang một ít hoa quả gọt sẵn ra để cho hai đứa bé ăn.
“Mợ chủ bảo dưỡng thật tốt, nhìn qua thật sự rất trẻ, tính tình cũng rất hiền lành.” Dì Vương nói.
иɦũ ɦσα Vu cười: “Mợ chủ vốn dĩ còn rất trẻ tuổi.”
Kết hôn lúc vừa mới mười tám, có thể nào không trẻ tuổi sao.
Dì Vương cảm thấy Lâm Tân Ngôn như thế nào thì cũng phải ba mươi rồi, dù sao thì con trai con gái cũng đã lớn như vậy, hơn hai mươi tuổi kết hôn rồi sinh con, hiện tại cũng nên đến ba mươi rồi mới phải.
Nhưng nhìn qua giống như là sinh viên vậy.
Kính coong!
Ngay lúc này, tiếng chuông cửa reo lên, dì Vương nói: “Cháu đi mở cửa.”
Đồ mua về cũng đã được sắp xếp xong, dì Vu thong thả nhấc bước chân, muốn đi vào trong phòng nghỉ ngơi một chút, cho nên liền nói: “Được, vậy cô đi đi.”
Dì Vương đi tới cửa mở cửa, đứng ở ngoài cửa là một shipper giao hàng nhanh tới giao hàng.
Anh chàng shipper giao hàng nhanh hỏi: “Xin hỏi ở đây có người nào tên là Vương Hân Hoan hay không?”
Dì Vương nhìn anh chàng shipper giao hàng nhanh giao, nói: “Chính là tôi, anh là...”
“Ở đây có một đơn hàng của chị, mời chị ký nhận vào chỗ này.” Anh chàng shipper giao hàng nhanh lấy một cái hộp nhỏ ra.
Bên trêи hàng người nhận quả thực là viết tên của chị ta.
“Ai gửi cho tôi vậy?” Chị ta hỏi.
“Tôi chỉ phụ trách việc giao hàng, còn về người nào gửi hàng thì tôi không biết, nhờ chị ký tên vào đây giúp tôi.” Anh chàng shipper giao hàng nhanh đưa tờ đơn xác nhận đã giao hàng cần phải ký cho chị ta.
Sau khi chị ta ký tên xong thì đưa tay nhận lấy chiếc hộp nhỏ kia.
Trong phòng khách không có ai, mọi người đều đang nghỉ ngơi ở trong phòng mình, chị ta ngồi xuống ghế sô pha mở hộp ra, trong hộp là một chiếc hộp đựng bút cũ kỹ, bên trong đầy ắp tiền, có mười tờ năm trăm nghìn, còn có cả hai trăm nghìn, lấp đầy trong chiếc hộp bút.
Phía dưới còn có một cái thẻ.
Chị ta mở ra, phía trêи là dòng chữ mà con trai ghi lại, viết: Mẹ, con nhớ mẹ lắm, lựa chọn đi theo ba là bởi vì con sợ mẹ sẽ không thể gánh nổi con, cho nên con mới chọn đi theo ba, như vậy mẹ sẽ thoải mái hơn một chút, mẹ, đợi con trưởng thành rồi, sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, đón mẹ về sống cũng với con.
Nước mắt của chị ta lập tức rớt ra, chị ta và chồng đều là người từ nông thôn lên thành thị, bởi vì cuộc sống cho nên chồng chị ta ra ngoài bươn trải làm ăn còn chị ta ở lại chăm sóc cho già trẻ trong nhà, năm ngoái sau khi ba mẹ chồng qua đời, chị ta mới dẫn theo con trai lên thành phố để đoàn tụ với chồng, nhưng mà ai ngờ, chồng chị ta lại tìm gái trẻ bên ngoài để mà chơi bời.
Ông chồng sau khi có được sự nghiệp thành công lại coi thường chị ta vừa già vừa xấu lại còn không biết cách ăn mặc.
Vì để tranh giành quyền nuôi dưỡng con trai, vợ chồng đã “xung đột vũ trang” lôi nhau đến tòa án khởi kiện. Bởi vì chồng chị ta hiện tại đã có thực lực về kinh tế, cho nên ngay từ đầu chị ta đã thua bởi món vật chất này rồi, nhưng mà vì muốn con trai có thể ở lại bên cạnh mình, chị ta không còn cách nào khác ngoài việc gắng gượng đấu tranh.
Tòa án xử lý tình huống theo tình hình, cũng đồng tình với người mẹ này, cho nên muốn tranh thủ ý kiến của đứa bé trai, hỏi cậu bé muốn sống với ai.
Chị ta nghe con trai nói: “Cùng với ba.”
Lúc ấy, lòng chị ta giống như tro tàn.
Không nghĩ tới…