Thầy cô giáo và học sinh toàn trường đang đứng đầy dưới sân thể thao, trừ khi nhà trường có hoạt động ngoại khoá gì ra thì thầy cô giáo và học sinh mới tụ tập đông đủ ở một chỗ như vậy.
Đây là lần đầu tiên, bởi vì một học sinh phạm sai lầm mà phải tập trung toàn bộ giáo viên và học sinh tại đây. Trong thâm tâm Tang Du có cố gắng mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa nhưng từng ánh mắt lạnh lẽo bây giờ đang chĩa thẳng vào cô làm cho tay cô không tự chủ được mà nắm chặt lại. Tờ giấy cô nắm trong tay cũng vì thao tác của cô mà trở nên nhăn nhúm.
Thầy giáo quay đầu nhìn cô một cái, thở dài một hơi:
"Em nhất định là đã đắc tội với người ta rồi, nếu không sự việc đã qua từ rất lâu rồi sẽ không bị lôi ra bàn tán một lần nữa."
Tang Du không nghĩ được ra bản thân cô đã đắc tội với ai, là ai muốn hãm hại cô. Ngoài Lục Vãn Vãn công khai hoạnh hoẹ gây khó dễ cho cô ra thì cô không nghĩ ra được người nào khác.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, Lục Vãn Vãn cũng không có khả năng để làm việc này. Dù gì cũng chỉ có hiệu trưởng mới có thể quyết định chuyện này, cô ta cũng chẳng có cái bản lĩnh này. Vậy thì còn ai có thể hãm hại cô cơ chứ? Cô thực sự nghĩ không ra.
"Thầy cũng không giúp gì được cho em." Thầy giáo cũng cảm thấy bất đắc dĩ
"Em đi đến phía trước đi."
Tang Du biết rằng nếu như đã có người muốn hãm hại cô thì thầy giáo cũng chẳng có cách nào giúp cô cả.
Cô không thể kiềm chế được cơ thể đang trở nên run rẩy, thật sự quá uất ức, nhưng trong tim cô hiểu rằng nếu như cô không làm thì việc học hành của cô chắc chắn sẽ bị căn trở. Cô không thể bị đuổi học được, đây là nền tảng duy nhất giúp cô có thể phát triển trong tương lai. Cô nhất định phải tốt nghiệp như bao người khác.
Bây giờ có uất ức đến đâu đi chăng nữa cô cũng phải nuốt toàn bộ xuống.
Cô đi về phía trước, đám học sinh đã bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán. Chuyện lần trước ở sân trường, mọi người đều đã biết đến cô, cho dù đã qua từ rất lâu rồi nhưng mọi người đối với cô chắc chắn sẽ còn ấn tượng. Lần này cô hoàn toàn đã nổi tiếng cả trường rồi, tất nhiên đây chẳng phải chuyện tốt, mà là chuyện vô cùng xấu xa đối với môi trường học tập.
Lúc này thầy giáo nói: "Bắt đầu đi."
Đám học sinh im lặng lại theo bản năng, tất cả đều đang đợi cô tự kiểm điểm. Tang Du nhìn ánh mắt châm biếm trào phúng của bọn họ làm cho trong lòng cô trở nên yếu ớt. Cô chưa từng làm ra bất cứ chuyện phá hoại đạo đức và nhân phẩm nào, thế nhưng lại phải vì một chuyện giả dối không có thật này mà phải nhận lỗi trước mặt toàn thể nhà trường. Cô bị đè nén đến mức cảm thấy sắp nổ tung đến nơi rồi.
Sau nhiều lần hít ra thở vào cô mới có thể cầm tờ giấy kiểm điểm đã viết xong trong tay lên. Tay cô đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên trắng như tờ giấy. Ở trước micro cô run rẩy nói ra ba chữ: “Bản kiểm điểm."
"Kính thưa toàn thể thầy cô giáo và các bạn học sinh, hôm nay trong lòng tôi cảm thấy vô cùng hối hận đã viết bản kiểm điểm này để bày tỏ về khuyết điểm của tôi. Tôi thừa nhận hành vi xấu xa của tôi lúc trước ở trước của trường học và tôi quyết tâm sẽ không bao giờ mắc phải một lần nào nữa..."
Giọng nói của cô càng đọc càng trở nên run rẩy, đọc đến đoạn sau thì tiếng nói đã gần như khàn đi.
"Vì vậy tôi cảm thấy nhất định nên làm bản kiểm điểm này để nhận lỗi với thầy cô, để bản thân tôi kiểm điểm sâu sắc lại hành vi sai trái của mình."
"Đây là đang làm cái gì?" Thẩm Bồi Xuyên cùng vài người cảnh sát tới đây.
Ngay trong trường đại học mà cũng có thể nhục mạ nhân cách như vậy sao? Lại còn ngay trước mặt toàn thể nhà trường.
Một người đồng nghiệp nói tiếp:
"Cô học sinh này cũng có đủ dũng cảm đấy chứ."
Đáy mắt Thẩm Bồi Xuyên có chút chấn động, thấp giọng nói với người đứng bên cạnh:
"Anh mang bọn họ tới à."
Hôm nay anh tới đây là vì chuyện của bố mẹ Tang Du. Việc này vốn không cần anh đích thân tới đây cũng sẽ có nhân viên uỷ quyền tới nói với người nhà. Dù gì cũng là chỗ quen biết, chỉ là anh không ngờ rằng...
Anh ngước mắt nhìn lên người ở trước mặt, là một cô gái rất gầy, tóc được buộc đuôi ngựa gọn gàng đơn giản, đôi mắt cô rũ xuống không nhìn rõ ra biểu tình gì.
Đứng ở góc độ này nhìn cô giống như một cô bé vô cùng kiên cường, ở trong tình huống này nhưng vẫn đứng vô cùng thẳng tắp.
Mấy người cảnh sát đứng bên cạnh hỏi qua thầy giáo về tình hình ở đây, bình thường những người mắc lỗi ở trường học trực tiếp gọi điện về nhà thông báo cho phụ huynh là được rồi.
Thế nhưng lần này, phụ huynh đã qua đời, bọn họ muốn cho người thân một lời giải thích
rõ ràng. Các bác sĩ pháp y đã xác định được nguyên nhân tử vong là đột tử do bệnh tật. Tuy rằng bọn họ không chịu trách nhiệm nhưng cũng phải thông báo đến cho người thân.
Đột nhiên người mặc đồng phục cảnh sát chạy tới, làm cho ánh mắt của mọi người trở nên tò mò hơn, vài người cảnh sát đứng nhìn không chớp mắt, trông vô cùng nghiêm trọng.
Bước đến chỗ nhóm giáo viên đang ngồi: "Chúng tôi là người của Cục Công An, cho hỏi ở đây có học sinh tên là Tang Du phải không?"
Thầy giáo của Tang Du đứng dậy, nhìn thấy cảnh sát thì trong lòng có chút không yên tâm:
"Mọi người..."
Có học sinh chỉ lên Tang Du và nói: "Chính là cô ấy."
Vài người cảnh sát nhìn qua, nhìn thấy chính là cô gái mà lúc nãy trước mặt toàn thể nhà trường đọc bản kiểm điểm thì hỏi:
"Em chính là Tang Du sao?"
Tang Du cũng nhìn bọn họ, trả lời: "Em là Tang Du."
Thầy giáo vội vàng chạy sang, đứng trước mặt Tang Du hỏi:
"Em ấy phạm lỗi gì rồi sao? Có phải mọi người nhầm lẫn rồi không? Thật ra cô bé là một học sinh ngoan ngoãn..."
"Không phải là cô bé phạm lỗi, chúng tôi tìm cô bé là có việc muốn giải quyết."
Thầy giáo hít một hơi, trong lòng nghĩ may mà không phải phạm tội gì, nếu không chắc chắn Tang Du sẽ bị sụp đổ mất. Dù sao quấy rầy đến Cục Công An sẽ để lại tiền án đấy.
"Đi theo chúng tôi đi." Giọng nói của bọn họ vô cùng nghiêm trọng.
Tang Du cũng đi theo tuy rằng cô không biết đã xảy ra chuyện gì rồi, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng bất an. Nhưng cho dù như vậy cô cũng không rút lui:
"Em đi theo bọn họ một lát." Quay đầu nói với thầy giáo đang vô cùng lo lắng không yên, cô miễn cưỡng kéo ra nụ cười:
"Thầy đừng lo, em sẽ không có chuyện gì đâu."
Cô lại chưa từng làm qua chuyện gì vi phạm pháp luật, mà bọn họ cũng nói rồi, chỉ có chút việc, chắc có lẽ là việc gì đó cần hỏi thăm cô.
Thầy giáo lại không thể lạc quan như cô, dù sao chuyện ở trường học chính là do có người muốn làm khó cô. Bây giờ lại có cảnh sát, đến tìm, bảo anh là sao yên tâm cho được.
"Chúng ta đi thôi."
Vài người cảnh sát dưới trước mặt bao nhiêu con người đưa Tang Du đi, vì không muốn mọi người lan truyền tin tức xấu xa gì về Tang Du, nên lên tiếng giải thích cho mọi người lí do tại sao lại đưa Tang Du đi, tất nhiên sẽ không nói rõ ràng sự việc:
"Chúng tôi mang bạn học này đi không phải vì cô ấy phạm sai lầm gì, chỉ là có một vụ án có liên quan đến cô ấy, cần phải để cô ấy nắm rõ tình hình." Nói xong bọn họ liền mang Tang Du đi.
Đoạn đường này Tang Du cảm thấy vô cùng bất an, khoảng thời gian này cô toàn gặp phải những chuyện vô cùng phiền phức mà chưa từng gặp phải. Vì vậy khi vừa bước ra khỏi cửa trường học liền hỏi cảnh sát ngay lập tức:
"Mọi người tìm tôi là có việc gì?"
Một người trong số đó nói: "Đến cục rồi sẽ nói tiếp."
Tang Du chỉ có thể đè nén bất an trong lòng lại, theo bọn họ lên xe. Khi mở cửa xe, cô mới nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên cũng ở đây
"Sao anh lại..."
"Lên xe đi." Thẩm Bồi Xuyên ngồi vào trong, nhường cho cô chỗ bên ngoài.
Tang Du bước bên xe, đóng cửa lại liền hỏi:
"Anh có biết bọn họ tìm tôi có việc gì không?"
Thẩm Bồi Xuyên liền đáp:
"Chuyện lần trước không phải đã kết thúc rồi sao? Tại sao hôm nay em còn phải đọc bản kiểm điểm trước mặt toàn thể mọi người?"
Tang Du hạ mắt xuống, nhàn nhạt nói:
"Cũng không có gì." Cô không muốn gây thêm phiền phức cho Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên lập tức nhíu mày, anh thấy rất rõ ràng là cô đang không nói sự thật, nhìn cô nói:
"Đây là không tin tôi được sao?"
Tang Du vội vàng lắc đầu:
"Không phải vậy, sao tôi có thể không tin tưởng anh cơ chứ. Chuyện lần trước là do tôi gây thêm phiền phức cho anh. Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, vì thế nên không muốn gây cho anh bất cứ phiền toái nào nữa."