Tông Tiêu Tuấn ngồi lại sofa, gọi chú Phùng: “Ông đi điều tra một chút, lần này nó xuất ngoại có phải gặp phải chuyện gì không.”
Tự dưng hủy bỏ đính hôn, chuyện này buộc ông phải nghĩ nhiều.
Dục Tú vươn tay nắm tay Tông Tiêu Tuấn, lo lắng nói: “Ông điều tra nó, để nó biết, hẳn sẽ không vui, quan hệ giữa nó và chúng ta vốn căng thẳng, nếu không ông nói chuyện với nó lần nữa đi.”
Chú Phùng cũng phụ họa: “Đúng vậy, tính tình của cậu chủ ông cũng biết mà.”
Sắc mặt Tông Tiêu Tuấn ngày càng trầm, lạnh giọng nói: “Tính tình đó của nó, tôi có thể nói đàng hoàng với nó sao?”
Ông giãn sắc mặt, thái độ lại kiên quyết: “Chuyện khác tôi cũng có thể tùy nó, nhưng lần này không được.”
Chuyện này liên quan tới tương lai của nhà họ Tông.
Dục Tú vẫn còn muốn khuyên, lại bị Tông Tiêu Tuấn cắt ngang trước: “Không cần khuyên tôi nữa, chuyện này tôi đã quyết định rồi.”
Ông ngẩng đầu nhìn chú Phùng: “Đi đi.”
“Chuyện này --” Chú Phùng do dự nhìn Dục Tú.
Dục Tú thở dài: “Theo ông ấy đi, hai ba con đều là tính tình này, ai có thể khuyên được.”
Chú Phùng chỉ có thể đi làm theo dặn dò của Tông Tiêu Tuấn.
Tông Triển Bạch ra khỏi nhà tổ liền bị Hà Khiếu Ninh chặn đường.
“Anh Bạch --”
Tông Triển Bạch xem như không nhìn thấy, lướt qua cô ta đi về phía xe.
Hà Khiếu Ninh đuổi theo, kéo cánh tay anh: “Em cùng anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em phạm sai lầm một lần, anh liền muốn phán em tử hình sao?”
Bước chân Tông Triển Bạch dừng lại, động tác của anh quá đột ngột, Hà Khiếu Ninh không kịp thu chân, đụng vào anh.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt khiến cô ta mê đắm đã lâu, nhìn say sưa.
Tông Triển Bạch rũ mắt nhìn người phụ nữ theo anh đã lâu này, anh cũng từng nghĩ, mặc dù người phụ nữ này có tâm kế, không phải ngây thơ như bề ngoài, nhưng cô đem chính mình cho anh.
Về tình về lý, anh đều nên chịu trách nhiệm.
Cho dù không có tình yêu, cũng có trách nhiệm.
Nhưng giây phút nhìn thấy Lâm Tử Lạp, anh phát hiện thì ra trái tim bình tĩnh của mình vẫn sẽ xao động, vẫn sẽ vì một người mà trở nên nóng bỏng, tim vẫn sẽ nhảy nhót.
Anh không biết đó là gì.
Anh chỉ biết, nếu anh kết hôn như vậy, sau này nhất định sẽ hối hận.
Tông Triển Bạch vươn tay vỗ má cô ta, ấm áp nói: “Em thật sự chỉ phạm sai lầm lần này sao?”
Rất nhiều lúc anh mở một con mắt, nhắm một con mắt, không muốn truy cứu sâu xa.
Nhưng điều đó không đại biểu anh không hề hay biết.
Hà Khiếu Ninh sững sốt, anh, anh đã biết gì?
Cẩn thận suy nghĩ cũng đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, anh không thể nào phát hiện, hơn nữa bây giờ còn có anh trai giúp cô ta, anh nhất định sẽ không phát hiện chuyện gì.
Nếu anh tức giận, chỉ trích cô ta, có lẽ chuyện này vẫn có thể xoay chuyển.
Nhưng anh bình tĩnh như vậy.
Càng bình tĩnh, càng chứng minh anh đã hạ quyết tâm.
Trong lòng Hà Khiếu Ninh vô cùng hoảng loạn, kéo chặt cánh tay Tông Triển Bạch: “Anh Bạch, em yêu anh, nhiều năm như vậy rồi, anh không biết tâm tư của em sao?”
“Nhưng mà, anh không yêu em.” Nói rồi, Tông Triển Bạch tự trào phúng cười một tiếng.
Cười bản thân anh.
Hà Khiếu Ninh liều mạng lắc đầu, gần như mất khống chế gầm lên: “Không phải, không phải, anh yêu em, anh tốt với em --”
“Đó không phải là yêu!” Chỉ là trách nhiệm đêm đó.
Anh ép mình yêu cô ta, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, anh vẫn không cách nào động lòng với cô ta.
“Thiếu em, anh sẽ bồi thường, nhưng tuyệt đối không phải dùng hôn nhân.” Anh rút tay khỏi tay Hà Khiếu Ninh, rõ ràng không muốn nói thêm về chuyện này.
Nhưng Hà Khiếu Ninh không chịu buông tay: “Em không muốn bồi thường, em chỉ muốn anh.”
Cô ta không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chứng minh, Tông Triển Bạch thật sự có ý với Lâm Tử Lạp.
Nếu không thì anh sẽ không nhìn thấy cô xong liền như biến thành người khác.
Thái độ quyết liệt như vậy.
Cô ta gào thét trong lòng, tại sao người phụ nữ đó không bị tông chết?
“Người phụ nữ đó, rốt cuộc có gì tốt? Lúc đầu cô ta gả cho anh, đã có đàn ông...”
“Nói đủ rồi chứ?” Tông Triển Bạch cắt ngang cô ta: “Quay về bình tĩnh lại trước rồi chúng ta lại nói.” Bây giờ anh không muốn nói nhiều với cô ta câu nào.
“Anh Bạch, Anh Bạch --”
Hà Khiếu Ninh khóc xé gan xé phổi.
Tông Triển Bạch không tâm trạng để ý, tài xế sớm đã mở
cửa xe đợi anh, anh khom người ngồi vào trong.
Tài xế hỏi đi đâu.
Anh xoa mi tâm, nhàn nhạt nói: “Đến công ty.”
Nước A.
Từ sau khi gặp Tông Triển Bạch, thần kinh của Lâm Tử Lạp luôn ở trong trạng thái căng thẳng, lúc ăn cơm không cẩn thận làm vỡ bát.
Trang Kha Nguyệt nhìn con gái, quan tâm nói: “Công việc xảy ra vấn đề gì sao? Sau khi con quay về liền trong lòng không yên, mấy năm nay con chưa từng nghỉ, nếu không nghỉ ngơi một chút đi.”
Lâm Tinh Tuyệt không dấu vết nhìn mẹ, cô như vậy nhất định là vì đồ khốn đó!
Nhớ tới dáng vẻ ông ta bắt nạt mẹ, Lâm Tinh Tuyệt liền tức giận cắn răng, hai tay nắm chặt đũa.
Hận không thể đánh tên khốn đó bầm dập một trận.
Lâm Tử Lạp hồi thần, vì không để Trang Kha Nguyệt lo lắng, cô nói dối: “Không sao, có...có thể tối qua không nghĩ ngơi tốt, không sao đâu mẹ.”
Lâm Tinh Tuyệt gắp thức ăn cho Lâm Tử Lạp: “Mẹ, mẹ ăn thêm một chút.”
Thấy con trai hiểu chuyện như vậy, Lâm Tử Lạp cười an ủi, vươn tay xoa tóc cậu: “Con nên ăn nhiều chút, đang thời kỳ phát triển.”
Cô múc cho con trai bát canh sườn.
Lâm Huệ Tinh không vui, bĩu môi, nhìn Lâm Tử Lạp: “Mẹ thiên vị, thương anh trai, không thương con.”
Trang Kha Nguyệt ở một bên khẽ cười: “Đứa nhỏ này, mới bấy lớn đã biết ghen rồi.”
Lâm Tinh Tuyệt bưng bát canh của mình cho em gái: “Cho em được rồi chứ.”
Lâm Huệ Tinh dễ dỗ, còn không ghi thù, thấy anh trai đưa canh cho mình bèn cong môi nhỏ chúm chím cười.
Ăn cơm xong, Lâm Tử Lạp đi rửa bát, Trang Kha Nguyệt tắm cho Lâm Huệ Tinh.
Lâm Tinh Tuyệt lại lấy ipad của mình ra, nhớ tới lúc cảnh sát ghi lời khai ở cục, người đàn ông đó nói mình tên Tông Triển Bạch, cậu thử nhập vào google cái tên này.
Rất nhanh, tất cả thông tin liên quan tới Tông Triển Bạch nhảy ra.
Người thành phố B, nước Z, tổng giám đốc tập đoàn Thanh Hưng, 185cm, 65kg, năm nay 32 tuổi.
22 tuổi, tiếp nhận Thanh Hưng, nhậm chức tổng giám đốc.
Trong thời gian này anh đã nhiều lần lên top bảng xếp hạng tỷ phú toàn quốc, là tỷ phú trẻ tuổi nhất trong nước.
Tình trạng hôn nhân, chưa kết hôn.
Chỉ từng thừa nhận một người bạn gái, Hà Khiếu Ninh.
Lâm Tinh Tuyệt nhếch môi, không nghĩ tới tên này có tiền như vậy.
Người có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Người có tiền thì có thể bắt nạt mẹ cậu sao?
Cậu nắm chặt nắm tay, thề thốt, nhất định phải dạy dỗ người đàn ông đáng ghét đó.
Cậu đặt ipad xuống, vươn tay cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi điện thoại cho thầy của mình, chính vào lúc này, Lâm Tử Lạp từ phòng bếp bước ra, thấy con trai muốn gọi điện thoại, hỏi: “Trễ vậy rồi, con không tắm rồi đi ngủ, gọi điện thoại cho ai?”
“...”
Lâm Tinh Tuyệt không biết nói dối, hễ nói dối sẽ đỏ mặt.
Lúc này không biết trả lời thế nào.
Lâm Tử Lạp vừa thấy không đúng, bước tới nhìn cậu, bỗng nhiên phát hiện ipad đặt trên sofa, bên trên là tư liệu về Tông Triển Bạch.
Cô nhíu mày.
Lâm Tinh Tuyệt muốn giấu cũng đã không kịp, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lâm Tử Lạp cầm lên.
Lâm Tử Lạp nhìn con trai: “Tại sao con làm vậy?”