Mê Vợ Không Lối Về

Tôi lại không thích đàn ông..


trước sau

Thẩm Bồi Xuyên làm việc luôn cẩn thận nên Tông Cảnh Hạo rất yên tâm: "Có việc thì cậu gọi tôi."

Anh ta nói: "Biết rồi, tôi đi trước."

Nói xong, anh ta lập tức đứng lên, lúc này tiếng chuông di động cũng đồng thời vang lên, anh ta nhìn tên người gọi, thấy là số của văn phòng cục trưởng Tống thì không nghe ngay mà nhìn về phía Tông Cảnh Hạo: "Là cục trưởng Tống, có thể là có việc tìm tôi, tôi đi đây."

Tông Cảnh Hạo gật đầu.

Tô Trạm nhìn Thẩm Bồi Xuyên rời đi, lại nhìn Tông Cảnh Hạo: "Các cậu nói xong rồi?"

Sao anh nghe mà không hiểu được gì? Thế nhưng không ai để ý đến anh cả, Tông Cảnh Hạo đi đến trước bàn làm việc, nói với anh: "Sao cậu còn chưa đi?"

Cứ ngồi ở đây không làm gì?

"Vợ tôi đều ở nhà cậu, tôi còn biết đi đâu? Đi đến nhà cậu à?" Tô Trạm cũng đi đến trước bàn, nói: "Nói thật với cậu chuyện này."

Tông Cảnh Hạo mở tài liệu cần ký tên ra, không ngẩng đầu mà dùng ngữ khí thản nhiên nói: "Nói thật cái gì?"

"Cậu làm gì để được chị dâu tha thứ vậy?" Tô Trạm mở lớn mắt, anh đã sử dụng cả biện pháp nhẹ nhàng lẫn cứng rắn đối với Tàn Nhã nhưng Tần Nhã vẫn không thèm để ý đến anh. Một chút dấu hiệu buông lỏng cũng không có.

Anh chỉ muốn theo đuổi vợ lại thôi mà, sao lại khó khăn như vậy? Qủa thực còn khó hơn lên trời.

Tông Cảnh Hạo rời mắt khỏi tài liệu, ngước mắt nhìn anh: "Lấy sự hấp dẫn nam tính của cậu ra."

Tô Trạm: "......."

Sự hấp dẫn nam tính là cái gì?

Anh dựa gần lại, hỏi: "Cậu dạy tôi được không?"

"Cậu đã ngu đến hết thuốc chữa rồi." Tông Cảnh Hạo không chút do dự hắt cho anh một chậu nước lạnh.

Tô Trạm: "...."

Anh đứng thẳng dậy, cười gượng một tiếng: "Cậu đừng tưởng là tôi không biết, cậu cũng mất không ít thời gian để dỗ dành chị dâu đâu."

Tông Cảnh Hạo lạnh lùng liếc nhìn anh một cái: "Vậy mà cậu còn hỏi tôi?"

Tô Trạm bị chặn họng, một lát sau mới cười ha ha nói: "Không phải tôi sốt ruột à, cậu giúp tôi đi, cho tôi mấy ý kiến?"

Tông Cảnh Hạo nói: "Không có thời gian."

Tô Trạm: "......"

"Cậu không giúp tôi thì tôi đi tìm chị dâu, nhờ cô ấy giúp tôi." Nói xong bèn đi ra ngoài cửa.

Không phải anh thật sự muốn đi làm phiền Lâm Tân Ngôn, chỉ là cố ý nói cho Tông Cảnh Hạo nghe được, anh còn không hiểu Tông Cảnh Hạo sao?

Cậu ta chính là người đặt vợ vào trong mắt cũng không thấy đau.



Làm sao có thể để mình đi tìm Lâm Tân Ngôn, gây thêm phiền phức cho cô ấy? Anh cố ý đi chậm lại, vặn xoay cái tay nắm cửa.

"Đứng lại!"

Qủa nhiên ngay khi anh còn chưa đi ra khỏi phòng, Tông Cảnh Hạo đã gọi anh lại.

Anh lạnh mặt, quay đầu hỏi: "Làm gì?"

Tông Cảnh Hạo xoa xoa huyệt thái dương, anh ta thật sự không có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ. Đối với Lâm Tân Ngôn, ban đầu anh cưỡng ép cô ở bên mình, sau đó thời gian dần trôi đi mới chậm rãi bồi đắp tình cảm lại, đây là cả một quá trình dài.

Dường như tình cảm là phải trải qua một thời gian, nào có cái gì gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, đều là nhìn thấy ưu khuyết điểm của đối phương rồi mới dần bị hấp dẫn.

Tông Cảnh Hạo có thể không nhìn ra tâm tư của anh sao?

Nhưng nếu không chọc thủng, ngày nào cậu ta còn chưa theo đuổi được Tần Nhã thì ngày đó cậu ta còn lắc lư trước mặt mình.

Như vậy không phải chuyện tốt, mà Tần Nhã cứ tránh cậu ta mãi như vậy cũng không ổn.

"Nói đi, cậu muốn tôi làm cái gì?"

Tô Trạm lập tức hắc hắc nở nụ cười, đi tới dựa vào bàn làm việc của Tông Cảnh Hạo, ghé mặt sát vào mặt anh ta.

Tông Cảnh Hạo ngửa người ra sau, nói: "Cách tôi xa một chút."

Nói chuyện thì cứ nói, dựa vào gần như vậy làm gì?

Tô Trạm chậc một tiếng, nghĩ thầm trong lòng, ai muốn gần cậu? Tôi lại không thích đàn ông.

"Cậu nhờ chị dâu hẹn Tần Nhã ra ngoài, nhà cậu có nhiều người quá, tôi muốn nói cũng không thể nói được, tôi muốn gặp cô ấy ở ngoài." Tô Trạm nói.

Tông Cảnh Hạo nhìn anh, không đồng ý ngay lập tức mà suy nghĩ một hồi, có thể liên lụy đến Lâm Tân Ngôn không?

Nếu để Lâm Tân Ngôn làm chuyện gì quá đáng, Tần Nhã sẽ giận Lâm Tân Ngôn.

Đây cũng không phải điều anh ta muốn nhìn thấy.

"Tôi gọi điện thoại hỏi thử đã."

Tông Cảnh Hạo cầm điện thoại lên, còn chưa tìm được số thì Tô Trạm đã vội vàng giữa lại: "Cậu nói xem Tần Nhã có thể đi gặp không?"

"Đúng là không được cái gì." Tông Cảnh Hạo đẩy tay anh ra: "Tôi không gọi điện thoại thì sao có thể ra được."

Tô Trạm không hé răng, phẫn nộ rút tay về. Tông Cảnh Hạo tiếp tục gọi cho Lâm Tân Ngôn. Tuy nhiên anh ta cũng nói một câu cho Tô Trạm khỏi hy vọng quá nhiều, nếu Lâm Tân Ngôn không đồng ý thì anh sẽ không miễn cưỡng cô ấy.

Không thể đắc tội vợ được. Tô Trạm bĩu môi, nghĩ thầm đúng là trọng sắc khinh bạn.

Nhưng anh cũng chỉ dám nghĩ trong đầu chứ
không dám nói ra.

Anh sợ Tông Cảnh Hạo không giúp mình nữa.



Lâm Tân Ngôn đang thảo luận với Tần Nhã về một kiểu thiết kế, là đơn đặt hàng về váy cưới kiểu Trung Quốc, yêu cầu dùng uyên ương làm chủ đề chính.

Ý nghĩa của uyên ương rất tốt, nhưng nếu thêu lên váy cưới thì còn cần cân nhắc kỹ, thiết kế như thế nào cũng là một vấn đề, phải thêu làm sao cho người nhìn hiểu được ý nghĩa của nó.

Tần Nhã muốn làm kiểu áo hai dây kèm áo khoác ở bên ngoài. Lâm Tân Ngôn nhìn hình ảnh uyên ương, xem mẫu nào hợp để thêu lên váy.

Điện thoại di động để bên cạnh đột nhiên vang lên, cô không xem tên người gọi mà bắt máy luôn: "A lô?"

"Em có tiện nói chuyện không?"

Giọng của Tông Cảnh Hạo truyền đến, anh vừa ra ngoài không bao lâu sao đã gọi về rồi? Lâm Tân Ngôn giơ điện thoại ra trước mặt, đúng là số của anh, bèn đặt lại di động vào bên tai: "Có thể, anh nói đi."

Tần Nhã ngồi ngay bên cạnh cô, ngay cả tiếng nói trong điện thoại cũng nghe được, bèn dựa đến gần bên tai Lâm Tân Ngôn, nhỏ giọng nói: "Có phải chồng cậu muốn nói lời âu yếm với cậu không?"

Lâm Tân Ngôn đẩy cô ra. Tần Nhã ồn ào với cô, ôm vai cô rồi ghé vào nghe xem Tông Cảnh Hạo nói gì, đương nên nếu nói chuyện tư mật không nên nghe thì Tần Nhã sẽ không nghe. Ban đầu cũng chỉ là đùa giỡn, thế nhưng Tần Nhã lại nghe thấy Tông Cảnh Hạo nói: "Tô Trạm đang ở chỗ anh."

Lâm Tân Ngôn nghe được tên Tô Trạm, cũng không kiêng dè Tần Nhã mà hỏi luôn: "Anh ấy ở chỗ anh làm gì?"

"Cậu ta muốn gặp Tần Nhã."

Lâm Tân Ngôn nhìn về phía Tần Nhã, lại nói vào điện thoại: "Cho nên?"

"Cậu ta muốn em hẹn Tần Nhã ra ngoài, em cảm thấy có được không?"

Anh ta hỏi ý kiến Lâm Tân Ngôn.

Dù sao quan hệ của hai người cũng rất tốt, anh ta không thể gạt Lâm Tân Ngôn để cô hẹn Tần Nhã ra ngoài được.

Lâm Tân Ngôn đương nhiên cũng không thể tự quyết định, cô quay đầu hỏi ý kiến của Tần Nhã. Tần Nhã gật đầu, Lâm Tân Ngôn mới dám trả lời: "Được."

"Vậy giữa trưa ăn cơm cùng nhau?" Tông Cảnh Hạo hỏi.

"Vâng, anh tự chọn quán ăn đi." Lâm Tân Ngôn nói.

Bên kia nghe được câu trả lời của cô, chào một tiếng rồi cúp điện thoại, kết thúc cuộc gọi rồi, Lâm Tân Ngôn quay ra nhìn Tần Nhã: "Cậu nghĩ thế nào?"

Tần Nhã suy nghĩ giây lát rồi nói: "Tớ nghĩ thừa dịp này nói rõ ràng với anh ấy luôn."

"Cậu quyết định?" Lâm Tân Ngôn hỏi lại, cô cảm giác bọn họ vẫn còn tình cảm với nhau.

"Bà nội anh ấy muốn được ôm cháu trai như vậy, tớ lại không thể sinh con, anh ấy cũng thích trẻ nhỏ nữa, cho dù hiện tại ở bên nhau, sau này cũng sẽ vì con cái mà không hòa thuận, không bằng sớm chấm dứt luôn." Thái độ của Tần Nhã rất quả quyết.

"Cậu không thấy được à? Thật ra Tô Trạm rất yêu cậu đấy, nếu không thì sẽ không theo đuổi mà không bỏ. Cậu nói lời lạnh nhạt thế nào anh ấy cũng không chịu buông tay, có thể nhìn ra được sự quyết tâm của anh ấy, không bằng cậu thẳng thắn với anh ấy đi, xem anh ấy nghĩ thế nào rồi quyết định cũng chưa muộn."

Tần Nhã lắc đầu: "Tớ không chấp nhận được, tớ không thích bản thân mình như vậy, cũng không chấp nhận chuyện hôn nhân bị thiếu hụt."

Dù người khác có thế nào, ở trong suy nghĩ của cô, hai người yêu nhau mà không có con thì chính là không hoàn chỉnh.

Tục ngữ có câu đứa con là kết tinh tình yêu của hai người. Bọn họ có cái gì? Cái gì cũng không có.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện