Mê Vợ Không Lối Về

Giúp đỡ Tô Trạm


trước sau

Lâm Tân Ngôn cực kỳ ngạc nhiên rất lâu mới hồi lại được.

Văn Hiểu Tịch giới thiệu với Lâm Tân Ngôn: "Đây là bạn gái của em."

Trần Thi Hàm có chút xấu hổ, trước kia xảy ra nhiều rắc rối như vậy, nhưng bây giờ khị bọn họ gặp lại thì là với thân phận bạn gái của Văn Hiểu Tịch.

“Chúc mừng, chúc mừng đám cưới!” Cô ấy cười nhẹ, có chút cứng ngắc, bởi vì lần này gặp mặt có chút xấu hổ.

Hoàn cảnh của cô ấy so với Văn Hiểu Tịch giống nhau, đều là người rời khỏi gia đình, cô ấy không nghe theo bố mình là Trần Thanh sắp xếp, mà kiên quyết cùng đi vào quân đội với Văn Hiểu Tịch.

Vốn dĩ là hai người cùng nhau lớn lên và rất hiểu nhau, chỉ vì quá quen thuộc lẫn nhau nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương.

Sinh hoạt chung ở trong quân đội làm cho họ phát hiện bản thân rất có thiện cảm với đối phương.

Văn Hiểu Tịch nói đùa: "Sợ cô ấy lại đi ra ngoài gây chuyện nên em đã giữ cô ấy lại bên mình."

Trần Thi Hàm dùng cùi chỏ đâm vào người anh ấy, đây không phải là nói xấu cô ấy ở ngoài sao.

Mọi chuyện đều đã qua, Lâm Tân Ngôn không phải là người nhỏ mọn mà giữ mãi những chuyện trước đây, cô cười: "Hai người đến đây, tôi rất vui."

Trần Thi Hàm cắn môi: "Cảm ơn."

Cô ấy đã biết sai về những gì đã làm trước đó và cảm thấy rất có lỗi với Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo, Lâm Tân Ngôn đã không đuổi cô ấy ra khỏi đây, có thể thấy được Lâm Tân Ngôn là một người phụ nữ khoan dung.

Nghĩ đến những việc đã làm trước đây cô ấy thật sự xấu hổ.

Trang Tử Khâm đứng dậy khỏi vị trí của mình, kéo một chiếc ghế ra và bảo Lâm Tân Ngôn ngồi xuống: "Lại đây ngồi ăn một chút gì đi."

Biết là hôm nay cô chắc chắn không có thời gian ăn cơm.

Nói xong, bà ấy nhìn Tông Cảnh Hạo: "Ngồi xuống và ăn chút gì đó với Tân Ngôn đi."



Tông Cảnh Hạo ôm eo Lâm Tân Ngôn ngồi xuống, trêи bàn này không có người ngoài, anh trước đó đã giải quyết được khúc mắc trong lòng, mọi người bây giờ rất hòa hợp, Văn Hiểu Tịch và Trần Thi Hàm cũng ngồi xuống bên cạnh Văn Khuynh.

Văn Khuynh muốn nói chuyện với Lâm Tân Ngôn, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, mấy lần muốn nói đều lại thôi, Thiệu Vân lúc này nói: "Cảnh Hạo, uống một tôi một ly."

Tông Cảnh Hạo rót rượu, sau khi uống xong một chén, Thiệu Vân hỏi: "Từ nãy giờ uống có nhiều không?"

Một mạch uống rượu xã giao đến đây, anh đã uống không ít rồi.

Mặt không đỏ không trắng, Tông Cảnh Hạo uống rượu rất khá: "Chú muốn uống thêm mấy chén nữa?"

Tông Cảnh Hạo tiếp tục rót rượu cho ông ấy.

Thiệu Vân cười nói: "Đúng vậy, rượu cưới của cậu và Tân Ngôn, làm sao có thể chỉ uống một chén thôi chứ."

Sau chén thứ hai, Văn Khuynh lúc này mới lên tiếng: "Cái kia...Tân Ngôn."

Ông ta luôn muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Lâm Tân Ngôn, và nhìn thấy cô gần như sắp ăn xong, nếu bây giờ mà không nói chuyện thì sẽ quá muộn.

Lâm Tân Ngôn không có xa cách với Văn Hiểu Tịch, nhưng mà khó có thể hòa hợp với Văn Khuynh.

Văn Khuynh biết cô không quen, cũng không bảo cô lập tức gọi mình là chú.

"Tôi có một món quà dành cho cháu."

Ông ta lấy nó ra khỏi túi của Lý Tịnh và đưa cho Lâm Tân Ngôn.

Đó là một hộp quà, cô không biết bên trong là
gì, cô ngập ngừng nói: "Cảm ơn."

“Không phải chúng ta đều là người một nhà sao, đừng khách sáo như vậy.” hai mắt của Văn Khuynh hơi đỏ lên cười nói, khi tuổi càng lớn, càng khao khát tình cảm gia đình, người thân cùng nhau sum vầy.

Lâm Tân Ngôn đặt chiếc hộp lên đùi và không biết phải nói gì với ông ta.

"Tôi rất vui khi thấy cháu và Cảnh Hạo kết hôn, thực sự cả hai đều rất tốt, Cảnh Hảo có thể vì cháu mà tha thứ cho tôi, có thể thấy cậu ấy quan tâm đến cháu rất nhiều, cháu phải đối xử tốt với cậu ấy nhé."



Lâm Tân Ngôn cúi đầu nói: "Tôi biết rồi."

Cô không muốn để mọi người nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Khi tiệc cưới kết thúc, Tông Khải Phong giúp tiễn khách, Lý Tịnh tìm cơ hội nói với Lâm Tân Ngôn: "Cháu rảnh không đi vào trong nhà nói chuyện một chút."

Bà ta hiểu rõ chồng mình nhất, tuy rằng Văn Khuynh chưa nói cho Lâm Tân Ngôn chấp nhận mình nhưng trong lòng ông ta cực kỳ mong đợi.

Lâm Tân Ngôn nói đồng ý.

Khi trong lòng cô có thể bình tĩnh đối mặt, cô sẽ đi.

Trang Tử Khâm được cấp dưới của Thẩm Bồi Xuyên đưa về, trước khi đi còn nói với Lâm Tân Ngôn rằng: "Trước khi con đẻ, mẹ có thể đến để chăm sóc cho con."

Lâm Tân Ngôn ôm bà và bảo bà hãy chăm sóc bản thân.

Cô nói rằng đã biết.

Sau khi đưa tiễn những người thân xong, Tông Cảnh Hạo hỏi cô có mệt không, và Lâm Tân Ngôn gật đầu.

"Chuyện của Tô Trạm, để lần sau anh làm nhé."

Lâm Tân Ngôn quên mất chuyện của Tô Trạm, vội vàng lắc đầu: "Hôm nay luôn đi."

Cô sợ Tông Cảnh Hạo sẽ từ chối nên lập tức nói thêm: "Em không sao. Em cảm thấy mệt mỏi vì bụng ngày càng lớn, nếu chuyện của Tần Nhã không được giải quyết thì em sẽ rất áy náy trong lòng. Em đã hứa với chị ấy sẽ không nói cho Tô Trạm biết, nhưng nếu là Tô Trạm tự mình nghe thấy thì cũng không phải là em nói.”.

Không dễ dàng để cô ấy có thể chấp nhận Tô Trạm, nhưng mà cho dù Tần Nhã có tàn nhẫn, cô ấy vẫn có chút tình cảm với Tô Trạm.

Tông Cảnh Hạo nói là có việc với Tần Nhã để đưa Lâm Tân Ngôn trở lại phòng khách.

Sau khi trở lại phòng khách theo kế hoạch của mình, Lâm Tân Ngôn sẽ nói chuyện với Tần Nhã trong phòng khách, sau đó anh sẽ lừa Tô Trạm đến cửa vào của phòng chờ và nghe cuộc nói chuyện của Lâm Tân Ngôn và Tần Nhã.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện