Hiệu trưởng trong tay xách một con gà sống, cười ha hả nói: “Bạn cháu không phải bị thương sao? Chú nghĩ rằng chúng ta nơi này cũng không có đồ gì tốt, cho nên chú mới bắt một con gà tới, đem cho bạn của cháu tẩm bổ cơ thể.”
Tang Du sớm có thói quen với việc người trong thôn rất nhiệt tình, nhưng mà sáng sớm đã đem một con gà sống đến, cô vẫn có chút kinh ngạc: “Sao chú không giữ lại cho con trai của chú đi?”
Hiệu trưởng có một cậu con trai sống ở thành phố khác, cưới dâu ở bản xứ, con dâu đang mang thai, sắp sinh nở, ông nuôi gà chuẩn bị để cho con trai mang đi cho con dâu trong thời gian ở cữ.
“Còn nhiều con lắm, đâu chỉ mỗi con này, cho cháu đó, đem đi hầm hết đi.” Hiệu trưởng đưa tới.
Tang Du căn bản không dám giết, một sinh vật còn sống, cô sao có thể xuống tay được.
“Tấm lòng của chú cháu nhận, nhưng mà gà của chú thì cháu không lấy, vả lại bạn cháu da thô thịt dày, không cần bổ, chú đem về đi.” Tang Du trong lòng nghĩ, nếu Thẩm Bồi Xuyên muốn ăn, vậy cô đi mua con nào bị giết rồi, tự tay làm quá đáng sợ.
Cô chắc không ăn nổi đâu.
Không nhìn thấy một sinh vật đang sống sờ sờ trước mắt mà bị giết, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
“Chú đã mang tới, nào có cái chuyện đem về?” Ông đem sợi dây trói chân gà vào một cục gạch, đặt ở bên cạnh cửa.
Hiệu trưởng cũng đã nói đến như vậy, Tang Du cũng không thể nào từ chối được nữa, đây là tỏ ra không thích thành ý của người khác.
“Vậy cháu cảm ơn chú.” Tang Du thành khẩn nói.
“Cái này thì có gì mà cảm ơn, cháu chẳng phải cũng giúp cháu nhiều thứ lắm sao.” Hiệu trưởng vỗ tay phủi bụi trêи tay, vừa định đi, chợt nhớ ra cái gì đó: “Cháu cũng đừng gấp gáp mà đi dạy, chăm sóc cho tốt người bạn của cháu đã.”
Tang Du cười nói: “Cháu cũng đang tính nói với chú, hôm nay cháu không dạy cho bọn trẻ được, chờ thêm hai ngày nữa rồi bù giờ học.”
Hiệu trưởng khoát tay: “Không vội, không phải còn chú với Vương Ổn sao.”
Nói xong hiệu trưởng chắp tay sau lưng đi ra.
Tang Du nhìn con gà ở cạnh cửa, chân mày nhíu lại, không biết làm gì với nó mới phải, cô đi vào phòng, ngồi ở mép giường muốn nhìn Thẩm Bồi Xuyên đã tỉnh chưa, phát hiện chân mày anh nhíu chặt, phức tạp
nhìn mình.
Tang Du đầu óc mơ hồ, đưa tay sờ mặt mình một cái, hỏi: “Trêи mặt em dính lọ sao? Anh sao vậy?”
Sáng sớm chau mày, ai thiếu tiền anh à?
Thẩm Bồi Xuyên ngồi dậy, chăm chú nhìn cô, hỏi: “Em chê anh già sao?”
Tang Du cảm thấy anh có bệnh, còn bệnh không nhẹ, cô đã tỏ thái độ như thế còn chưa đủ sao? Tại sao còn muốn hỏi?
“Muốn em đưa ra chứng cứ sao?”
Thẩm Bồi Xuyên dậy sớm, chẳng qua anh không đi ra, Tang Du nói anh da thô thịt dày, hẳn trong lòng cô đang chê tuổi của anh.
Anh đưa tay sờ mặt mình, mặc dù không trắng bằng cô, nhưng da của anh cũng đâu có thô ráp.
“Anh tốt số quá, sáng sớm đã có người mang gà đến cho anh ăn.” Tang Du kéo kéo chăn: “Dậy đi.”
Thẩm Bồi Xuyên nắm chăn, không để cho cô kéo: “Chờ một chút.”
Tang Du: "..."
Có ý gì?
Cô giơ tay sờ trán anh: “Đâu có nóng, nhức đầu chăng?”
Thẩm Bồi Xuyên bỏ qua ánh mắt của cô, dùng sức xoa xoa mặt, trước kia, bận rộn đến mức không có thời gian cho chuyện nam nữ, bây giờ rảnh rỗi, anh phát hiện tinh lực của mình vậy mà dư thừa như vậy.
Anh có thể khống chế lý trí của mình, nhưng không có cách nào kìm hãm được sinh lý đặc thù của cơ thể.
Thẩm Bồi Xuyên kéo chăn, là do anh không muốn để cho Tang Du thấy cái nơi kia sáng sớm đã dựng lều.
Tang Du cũng không biết đàn ông buổi sáng sẽ không khống chế được mà có phản ứng sinh lý.
Cô chớp mắt, hỏi: “Anh thấy chỗ nào không thoải mái sao?”
Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu, anh thấy mình rất không có mặt mũi, còn sợ dọa đến Tang Du.
Dù sao cô cũng không lớn, cũng chưa từng có bạn trai.
Đợi một lúc lâu, anh mới xuống giường.
Tang Du quái dị nhìn anh, không xác định hỏi: “Anh thật sự không sao chứ? Có cần phải đi bệnh viện không?”
Cô lo lắng cho vết thương của Thẩm Bồi Xuyên.
Mặc dù bác sĩ nói vết thương không có gì đáng ngại, nhưng cô vẫn sợ để lại di chứng.