Đang mãi mơ hồ nên lúc Ansel đẩy cửa bước vào, nàng giật bắn người rồi quay lại nhìn.
Ansel ngơ ngác:
- Xin lỗi, ta đã làm cho em giật mình ư?
- Không, không có đâu.
Chỉ là em hơi mệt nên...
Nàng tự trách bản thân mình đã làm gì trong khi đang ở một mình, thay vì thẫn thờ về chuyện không đâu thì nàng nên đề cao cảnh giác.
Ngài bá tước đặt khay thức ăn lên bàn, đưa ổ bánh mì cho Fay:
- Vậy thì em hãy mau ăn đi rồi còn nghỉ ngơi nữa.
Fay đưa hai tay cầm lấy ổ bánh mì:
- Dạ, nhưng mà mặt trời vừa lặn một lúc thôi mà, vẫn còn sớm.
Ngài thì sao? Cưỡi ngựa có mệt lắm không ạ? Lát nữa để em xoa bóp cho ngài nha.
- Ta không mệt, cái việc phải cưỡi ngựa hàng giờ liền đã quá quen thuộc rồi.
Ansel đứng dậy cởi áo giáp và giày giáp sắt để qua một bên.
Nhìn thấy nàng ăn bánh mì một cách đáng yêu như vậy, Ansel muốn cắn ngay đôi môi đó.
Ngài khoanh tay lại mỉm cười, đăm chiêu nhìn vợ.
Nàng không vì mải ăn mà quên luôn người chồng đối diện, nàng xé miếng bánh mì rồi chấm với sữa đưa ngay lên miệng Ansel:
- Ngài mau há miệng ra, sữa chảy xuống bây giờ.
Miếng bánh mì nhỏ xíu được Ansel ngoặm ngay vào miệng.
Hương vị của sữa hòa tan bên trong, không ngờ món ăn dân dã này lại ngon đến vậy.
- Fay.
- Dạ?
- Có ngon không?
Đôi mắt nàng sáng rỡ:
- Dạ có, ngon lắm.
Bánh mì thơm nữa, nhưng mà nó to quá em ăn không hết, ngài ăn cùng em đi.
Nói rồi Fay lại xé miếng bánh nhỏ xíu, nhỏ còn hơn miếng khi nãy, đưa lên cho ngài.
Cả hai đơ người nhìn nhau vì miếng bánh nhỏ quá, Fay bối rối nói xin lỗi rồi xé miếng to hơn đưa cho Ansel:
- Em xin lỗi, miếng đó nhỏ quá...!ngài hãy ăn miếng này đi ạ.
- Ừm, nếu không đủ thì ta sẽ ăn nàng sau.
Có giọt sữa chảy dài xuống ngón tay nàng nên Ansel giữ chặt tay Fay.
Ngài li3m cho hết giọt sữa đó khiến Fay đỏ mặt.
Nàng rụt tay về, tim nàng đập thình thịch, dẫu rằng muốn né ánh mắt ấy vậy mà vẫn không được, cứ chìm đắm vào đôi mắt như gi3t chết nữ nhân của ngài bá tước.
Nàng ngây ngốc hỏi Ansel:
- Trước kia ngài cũng dùng ánh mắt này nhìn những nữ nhân khác sao ạ?
Nghe phu nhân của mình hỏi một câu ngây ngô như vậy khiến cho ngài phải nghẹn bánh mì.
- Ặc...!khục, khụ khụ...
Ansel cuộn tròn nắm tay lại, vội vàng vỗ vỗ giữa ngực.
Vậy là câu hỏi này giống con dao lớn đâm xuyên ngực của ngài vậy ấy hả? Nàng cầm ly sữa đưa cho Ansel, còn ân cần căn dặn:
- Ngài cứ ăn từ từ thôi...
- Sao nàng lại hỏi câu hỏi như vậy chứ? Thậm chí nó còn chẳng ý nghĩa gì đối với ta nữa.
Đôi mắt nàng vẫn mong đợi câu trả lời là "không" nhưng có lẽ ngài bá tước không muốn trả lời rồi.
Bàn tay ngài đưa lên má nàng vuốt v e, nhưng nàng sẽ không từ bỏ.
Vẫn kiên quyết chờ câu trả lời:
- Nhưng nó có ý nghĩa với em, thưa ngài.
- Nếu ta nói có thì