Cơn mưa vẫn kéo dài, tất cả thuộc hạ của hoàng tử đều đã có mặt.
Bá tước Ansel và hoàng tử Roy đứng một bên, họ đều khoác trên mình một áo choàng mưa màu đen được đính một chiếc huy hiệu.
Ansel kéo mũ trùm đầu xuống thấp và nói tiếp về kế hoạch:
- Nếu mọi chuyện ổn thỏa thì chúng ta sẽ di chuyển đến biệt thự Doruss ngay sau đó luôn.
Tôi không thể tha thứ cho cái bọn đó được.
- Mọi chuyện đang đi đúng theo chiều hướng chúng ta muốn, tất cả kẻ hầu ở đó đều đầy đủ, không ai nghỉ việc trong suốt thời gian qua.
Ansel, khi nào kiếm của cậu lờn rồi thì lấy cái của tôi mà sử dụng, ha ha.
Họ đang chuẩn bị cho cuộc tập kích tấn công chiếc xe ngựa đó, kể cả phu xe cũng là người của họ.
Trời đang tối nhanh hơn, sau khi ngồi trên cây to hơn hai tiếng thì xe ngựa đó cũng đến, xác định được nam tước Doruss đang ngồi trong xe, Ansel nhếch môi cười một cách rợn người:
- Ngày tàn của ông đến rồi, nam tước Doruss.
Roy ném xuống trước hai con ngựa một cây kiếm nhỏ, chúng hoảng sợ bật người lên cao, thuộc hạ đang đánh xe cũng thấy được tín hiệu, hắn kéo căng dây cương nhằm kìm hãm hai con ngựa lại.
Ansel vội vàng nhảy xuống nóc xe.
* RẦM *
Roy hoảng hốt:
"Gì vậy? Chưa đến lúc mà cái tên kia, phải đợi thuộc hạ của ta kéo ông ấy ra đã chứ."
Đâm lao thì phải theo lao, Roy ra tín hiệu cho những người khác hành động, tất cả từ tứ phương lao tới gây hoang mang cho nam tước Doruss.
Ansel nhảy xuống đất, ngài mạnh mẽ giật phăng cửa xe, nhanh chóng túm áo ông ta lôi ra ngoài và dí người ông ta vào thành xe.
Ông ta liên tục la lên và van xin vì tưởng họ là cướp:
- Xin các người đừng giết tôi, biệt thự của tôi rất nhiều tiền và vàng...
Nam tước Doruss bàng hoàng, sợ sệt hiện rõ trên gương mặt ông ta.
Nhớ lại lúc nhà vua hỏi tội thì thái độ ông ta không có chút gì gọi là hối lỗi.
Ansel không kìm nổi cơn tức giận nên trước khi gi3t chết ông ta, ngài nghiến răng:
- Đối với ngươi thì tiền bạc quan trọng hơn tất cả sao?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nam tước Doruss cũng định thần lại, có vẻ như là bình thản hơn chút:
- Không có tiền thì làm sao mà sống nổi, ngay cả ngài cũng vậy thôi, bá tước Nolanotis.
Thấy Ansel im lặng, ông ta tra hỏi:
- Ngài bá tước làm vậy là vì con nhỏ xấc xược đó sao? Trong biệt thự của ngài đã có người chết vì nó rồi à, hay chưa? Nếu làm thế này vì yêu nó thì không đáng đâu, nó xui xẻo, vì nó mà mấy năm trước bao nhiêu người ở thị trấn ta đã phải bỏ mạng rồi.
Doruss liếc mắt sang chỗ khác, ông nhếch môi cười khẩy, tiếp tục phỉ báng con gái mình:
- Nó là đứa đáng bị nguyền rủa, đáng lẽ năm đó ta nên chôn nó cùng bà ấy.
Ansel không thể tin được,