Thật ra, Khánh Trần chỉ là muốn nói mấy lời khách sáo nhưng hắn không nghĩ tới thái độ Nam Canh Thần lại chuyển biến nhanh như vậy.
Vừa rồi, còn có vẻ lo lắng, hãi hùng, qua một tiết học bỗng dưng đã muốn trở thành nhân vật chính.
Khánh Trần có thể nói cái gì đây? Cậu vui là được rồi!
Lúc này, Nam Canh Thần đã nghiêm túc cùng Khánh Trần thảo luận: "Tớ nói là nếu, nếu tớ có thể xuyên qua thì tớ có thể mang đồ vật công nghệ cao về đây bán không?"
"Không biết nữa," Khánh Trần nói: "Cũng có thể không mang được đâu."
"Cậu thấy đấy, bọn họ đều có thể mang cánh tay máy trở về mà," Nam Canh Thần nói: "Cậu yên tâm, đến lúc đó nếu tớ thật sự phát đạt thì tớ sẽ mời cậu đi ăn"
Khánh Trần biết thế giới kia cực kì nguy hiểm, dù là bạn bè tuy rằng cũng phải có một ít bí mật, nhưng tóm lại vẫn hy vọng đối phương có thể bình an trở về.
Cho nên, hắn có lòng tốt khuyên một chút: "Cậu xem có không ít người xuyên qua đều nói rằng mình đã gặp nguy hiểm, cho nên cậu vẫn nên cẩn thận một chút, đừng chỉ nghĩ đến việc phát tài."
Nam Canh Thần trầm mặc vài giây, sau đó hỏi: "Đến lúc đó cậu muốn đi ăn ở đâu?"
Khánh Trần: "..."
Nam Canh Thần trong lòng yên lặng tính toán mơ mộng sau này hắn sẽ phát đạt.
Chỉ có Khánh Trần biết, khi trở về thì không thể tùy tiện mang theo đồ vật gì.
Đến lúc đó, Nam Canh Thần mà mời mình đi ăn cơm, thì có lẽ cảnh tượng sẽ là "ầm" một cái, hắn sẽ đem cánh tay máy của mình bắt lấy vai chủ quán gọi hai chén mì cay Thành Đô.
Tình huống đó, đúng thật sẽ rất buồn cười.
Đột nhiên, trong lớp có người nghi hoặc nói: "Tình huống xuyên qua này có quy luật gì vậy, có nhiều người đã xuyên qua như thế, tại sao chúng ta lại không được?"
Nam Canh Thần ở bên cạnh nhỏ giọng nói thầm nói: "Có thể chỉ có những nhân tài có thiên phú bẩm sinh chân chính mới được.."
Khánh Trần đứng một bên nghe được thì nhướng mày.
Tin tức về người xuyên việt càng ngày càng nhiều, trong nước ngoài nước đều có.
Dần dần, Khánh Trần tổng kết ra hai quy luật:
Một là trên cánh tay mọi người xuyên việt đều xuất hiện đếm ngược lúc 6 giờ, và trở về đếm ngược là 48 giờ.
Nói cách khác, thời gian mọi người xuyên qua đều cùng một lúc, và thời điểm trở về cũng giống nhau.
Sau đó, có người lúc trước khi xem sự kiện xuyên qua kia thì không tin, chính mình cũng không có xuyên qua.
Nhưng đến 0 giờ hôm nay, trên cánh tay cũng xuất hiện 48 giờ đếm ngược.
Chắc hẳn là nhóm thứ hai.
Tiếp theo nhóm đầu tiên, nhóm thứ hai cũng đồng thời xuyên qua.
Quy luật thứ 2 đó là, tất cả những người xuyên qua quá khứ đều là người trẻ tuổi, trước mắt thì chỉ từ 10 tuổi đến 35 tuổi.
Đột nhiên, một bạn nữ nói: "Có một ông chủ nói mình cũng là người xuyên việt, đang phát sóng trực tiếp cánh tay máy cho mọi người xem đấy, tớ đã chia sẻ trên diễn đàn rồi."
Thời buổi này, học sinh đều mang di động chủ yếu là phương tiện để giao lưu.
Mọi người liên tiếp click mở ra diễn đàn.
Trong clip rõ ràng là ông chủ kia, đang quay cho mọi người xem cánh tay của hắn.
Khánh Trần bỗng cảm thấy có chút không thích hợp, bởi vì hắn chưa từng gặp qua trường hợp cánh tay bằng plastic như vậy..
Kết quả là đối phương mới triễn lãm cánh tay chưa tới hai phút, bỗng nhiên cánh tay máy kia kêu răng rắc một tiếng rồi rớt trên mặt đất..
"Con mẹ nó! Kiểu này là có người cố ý gắn mô hình để đu độ hot câu view mà!"
Khánh Trần có chút dở khóc dở cười.
Vừa mới xảy ra sự việc náo nhiệt này, thì cũng có lắm kẻ đầu trâu mặt ngựa xuất hiện ăn theo mà.
Lúc này hắn phỏng đoán, Nam Canh Thần cũng không phải nhóm 12 giờ ngày hôm qua, mà là rạng sáng mới xuất hiện đếm ngược.
Nếu không khi đối phương xem cuộc họp báo của Jacob cũng không đến mức khiếp sợ như vậy.
Cho nên hiện tại có hai loại khả năng, một loại là số người xuyên là cố định, có người tử vong sẽ có người mới xuyên việt qua.
Một loại khác có thể là, này số người xuyên việt đang ngày càng gia tăng, tương lai sợ là sẽ càng ngày càng nhiều.
Trước mắt, Khánh Trần không có cách nào phỏng đoán cả nước đã có bao nhiêu người đã xuyên việt.
Dần dần, các bạn học trong lớp toàn bộ đã đến đông đủ.
Chợt có người kinh hô lên: "Đầu đường Lạc Thành cũng xuất hiện người xuyên việt, bạn của tớ đã quay được video rồi!"
Nghe xong lời này, các bạn học đều kéo nhau đi xem.
Trong video bạn học quay được là một thanh niên rất nam tính, đang có vẻ rất vội vàng, trên má hắn có hoa văn máy móc rất kỳ quái, thoạt nhìn có vẻ mỹ cảm khoa học kỹ thuật rất độc đáo.
Lúc này có người phát hiện, khi đối phương đi thì lộ ra mắt cá chân bằng sắt màu xám.
Tất nhiên, hai chân thanh niên cũng là hai chân giả bằng máy.
Video còn đang tiếp tục quay, lại thấy thanh niên kia bỗng nhiên nhảy lên nóc nhà bên đường cao đến bốn, năm mét, sau đó biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Có bạn nữ thấp giọng nói: "Ôi, soái quá đi."
"Nếu trong trường học chúng ta thực sự có người xuyên qua như vậy thì tốt quá, như vậy chúng ta có thể trực tiếp đi hỏi dò về tình hình thế giới bên kia."
Lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên nhớ tới, kỳ thật trong trường học cũng có một người cũng xuyên qua cùng thời điểm như mình, đó là con trai của chủ tịch tập đoàn Vĩnh Lợi, Hoàng Tế Tiên.
Nếu nhớ không lầm thì đối phương hẳn là ở lớp 10 – 7.
Ngày đó sau khi đối phương bị hoảng sợ đã bị cảnh ngục máy mang đi.
Từ đó cũng không còn xuất hiện nữa.
Theo lý mà nói, có lẽ đối phương hẳn là đã trở về, cho dù chết thì thi thể cũng sẽ trở về.
Nghĩ đến đây, Khánh Trần thừa dịp còn có mười mấy phút mới vào lớp, liền đứng dậy hướng dãy phòng lớp 10 dưới lầu chạy xuống.
Trường ngoại ngữ Lạc Thành lúc này náo nhiệt cực kỳ.
Tất cả mọi người đều đang thảo luận sự kiện người xuyên việt, ngay cả giáo viên vừa đi qua cũng vừa đi vừa lướt di động.
Chỉ sợ mọi người ai cũng không nghĩ tới, người xuyên việt nào đó đang ở bên cạnh mình.
Khánh Trần nhìn những người đó, không biết tại sao đột nhiên có loại cảm giác xa cách, giống như chính mình không biết từ khi nào có gì đó đã không còn giống mọi người xung quanh nữa.
Trước kia, hắn từng nghĩ mình sẽ cố gắng học thật tốt, có thời gian sẽ nghiêm túc ôn tập, chuẩn bị bài, tranh thủ thi vào một trường đại học thật tốt ở một nơi thật xa.
Nhưng mà hiện tại thì sao, con đường của hắn, giống như đã không còn ở nơi này.
Khánh Trần đi vào cửa lớp 10 - 7, hắn nhìn xung quanh rồi giữ chặt một bạn nam đeo kính hỏi: "Xin chào, cho hỏi Hoàng Tế Tiên hôm nay có đi học không?"
"Không có, còn chưa thấy bạn ấy đi học," bạn nam trả lời.
"À," Khánh Trần gật gật đầu: "Cậu có biết nhà bạn ấy ở đâu không?"
"Tớ chỉ biết cậu ấy ở Hoa Viên Ngân Nhuận Trung Ương, cụ thể ở chỗ nào cũng không biết, cậu tìm cậu ấy có việc gì