Màn đêm dần dần buông xuống, trên cầu Vương Thành gió thu thổi mạnh vù vù, Khánh Trần ườn mình co chân chạy, gió đẩy vạt áo hắn trải dài ra phía sau.
Có lẽ là tâm cảnh bất đồng, hắn cảm giác giống như là..
Hắn đã từng bị hoàn cảnh gia đình gông xiềng, giờ phút này, dường như mọi áp lực đều dần dần cởi bỏ, khiến hắn hưởng thụ cảm giác tự do.
Khánh Trần càng chạy càng nhanh.
Trên cầu lớn ngẫu nhiên sẽ có người đi đường quay đầu lại nhìn hắn.
Tất cả mọi người đều vô thức cảm nhận được ở hắn như tản ra hơi thở thanh xuân, vừa xúc động mà lại phong phú.
Hoa Viên Ngân Nhuận Trung Ương là một tiểu khu có giá cả tương đối cao ở Lạc Thành, cũng là khu nổi danh dành cho người giàu có.
Hoàng Tế Tiên là con nhà đại gia cho nên ở khu này thì Khánh Trần cũng không chút gì ngoài ý muốn.
Bởi vì nơi này giá cả cao cho nên an ninh cũng tương đối nghiêm ngặt, ra vào đều yêu cầu kiểm tra.
Khánh Trần vòng đến cửa sau, muốn tìm xem bên này có cách nào đi vào không.
Nhưng chưa đợi hắn tìm ra đường đi vào, chợt hắn thấy trong con đường nhỏ sau tiểu khu có 6 người đàn ông mặc đồ đen đang đi ra.
Những người đó, eo thẳng tắp, cầm theo một cây gậy nhìn giống như là một lưỡi lê sắc bén vô cùng.
Trong khi đi, 6 gã đàn ông đều thả từng bước nhịp nhàng, thời gian thả bước chính xác, khoảng cách các bước chân vừa vặn như có người cầm lấy thước đo vạch sẵn.
Chợt, Khánh Trần ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn nhìn thấy thiếu niên đang bị kéo đi giữa 6 ngã đàn ông ấy thế mà lại là..
Hoàng Tế Tiên!
Lúc này Hoàng Tế Tiên thần sắc mờ mịt, trong miệng còn lẩm bẩm những từ vô nghĩa, ngục giam, máy móc, quái vật..
Chỉ thấy bọn họ nhanh chóng bước lên cửa sau hai chiếc xe việt dã màu đen đang đậu bên ngoài, trong đó có một người đang ngồi trên ghế phụ hình như có linh cảm, quay đầu nhìn về phía Khánh Trần.
Khánh Trần lập tức quay đầu, giả vờ như không thấy gì nghịch di động trên tay.
Đối phương cũng giả vờ như không quá để ý đến hắn.
Hai chiếc xe việt dã màu đen ở trong màn đêm nhanh như điện chớp vọt đi.
Mà Khánh Trần, bỗng giật mình đứng ở ngoài tiểu khu ngơ ngẩn, nhìn di động không nói một lời.
Những người đó là ai vậy?
Vì sao lại mang Hoàng Tế Tiên đi?
Bởi vì đối phương biết hắn là người xuyên việt sao?
Tất nhiên là bởi vì lý do này rồi, Khánh Trần không tin vào sự trùng hợp.
Hắn xoay người về nhà.
Dọc theo đường đi hắn cứ suy nghĩ về thân phận của những người áo đen kia, nhưng dần dần, hắn chợt phát hiện có chút không thích hợp.
Có một người thanh niên mặc áo hoodie màu đen, đã lặng lẽ đi theo hắn qua năm con phố.
Không hiểu sao hắn có cảm giác cực kì quen thuộc giống như..
Hắn gặp qua đối phương.
Trong nháy mắt, Khánh Trần cảm giác cơ bắp cả người của mình dường như đều căng chặt lên, bỗng nhiên cảm giác một áp lực vô hình đang ăn mòn cảm giác an toàn của hắn.
Giống như đang bị một con dã thú dữ tợn theo dõi.
Hắn nhớ lại, khi mình còn đang ở trước cửa tiểu khu gặp đám người áo đen kia thì thiếu niên này đang đứng cách đó không xa xem di động.
Nhưng mặc dù đối phương đang nhìn di động, ngón tay lại chưa từng chạm vào màn hình.
Khánh Trần cũng không thể phân tích hết tất cả mỗi giây phút mình nhìn thấy được.
Như thế tiêu tốn rất nhiều sức lực cho nên hắn chỉ lựa chọn rút ra trong ký ức những hình ảnh hữu dụng.
Nghĩ đến đây, Khánh Trần không chút để ý làm bộ cầm lấy di động, sau đó đứng tại chỗ cúi đầu gọi điện thoại: "Alo, con về nhà ăn cơm trễ chút nhé.."
Chiếc Mũ lưỡi trai che kín gần hết gương mặt hắn.
Sau khi hắn dừng lại, thanh niên mặc áo hoodie màu đen vẫn không dừng bước chân đi qua bên người Khánh Trần.
Ánh mắt Khánh Trần gắt gao tập trung vào đối phương, nhưng đối phương một lần cũng không ngoảnh đầu lại.
Điều này làm cho Khánh Trần có chút nghi hoặc.
Thậm chí trong 1 giây ngắn ngủi hắn còn tự hỏi có phải mình quá đa nghi hay không?
Ngựa xe như nước chạy trên đường.
Thanh niên mặc áo hoodie màu đen rất nhanh đã biến mất dạng.
Khánh Trần cúp điện thoại tiếp tục đi về phía trước.
Rất may là trước đó hắn đã về nhà thay đồng phục và đội mũ nếu không chỉ cần nhìn đồng phục thì sẽ biết ngay hắn là học sinh trường ngoại ngữ Lạc Thành.
Lúc này, không đợi tinh thần Khánh Trần thả lỏng.
Khi đến một giao lộ đèn xanh đèn đỏ hắn liền phát hiện, trong đám người đang chờ đèn xanh bên cạnh mình lại xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Là gương mặt mà hắn đã nhìn thấy trước cửa của tiểu khu Hoa Viên Ngân Nhuận Trung Ương kia.
Không phải trùng hợp.
Là luân phiên theo dõi.
Mỗi người chỉ phụ trách theo dõi một chặng đường mà thôi.
Mỗi người đều phải đảm bảo chính mình phải thật tự nhiên giống như người đi đường để tránh không bị phát hiện.
Nếu mục tiêu dừng lại thì sẽ như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước, phía sau tự khắc sẽ có người đi tới thay thế theo dõi.
Đây là cách theo dõi bí mật