Nhà tù quen thuộc, vách tường hợp kim quen thuộc, ván giường lạnh băng quen thuộc.
Khánh Trần chưa bao giờ vui sướng như thế.
Hắn sợ lần thứ hai xuyên qua này, chẳng may lại xuyên đến một nơi khác.
Nếu là như thế thì thật uổng phí công sức những nỗ lực của mình trước đó, thật vất vả lắm mới có được hảo cảm từ Lý Thúc Đồng, cũng đều như nước đổ sông đổ bể.
Hiện tại xem ra, mỗi lần xuyên qua đều sẽ là kéo dài cuộc sống mà hắn đã xuyên qua lần trước.
Như vậy bản nhạc Canon mà hắn cố gắng ghi nhớ vẫn còn hữu dụng.
Mặc kệ Lý Thúc Đồng rốt cuộc là có thân phận gì.
Hà Tiểu Tiểu khi công lược cũng đã xác định, đây là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong thế giới bên trong.
Lúc này, Khánh Trần tin tưởng 90% người xuyên việt đều còn có chút mù mờ, không biết làm cách nào từ thế giới này thu hoạch được đồ vật mà mình muốn.
Mà hắn đã xuyên qua đến bên người Lý Thúc Đồng.
Có lẽ những người xuyên việt khác cũng đã biết thế giới bên ngoài kia kỳ diệu vô cùng.
Nhưng, điều này cũng không quan trọng.
Khánh Trần đem trong miệng USB phun trên bàn tay.
Thí nghiệm thành công!
Hắn có thể đem USB mang tới đây đã nói lên được rằng, chỉ cần mang theo đồ vật ở bên trong "Thân thể", thì có thể mang theo nó xuyên qua.
Hắn lại nhìn vết bầm xanh tím trên bàn tay hắn.
Cũng tương tự như thế, đều từ thế giới bên ngoài mà đến, vết bầm vẫn như cũ được hắn mang theo lại đây.
Từ điểm này xem ra có thể chứng minh, thân thể này cũng chính là thân thể của hắn ở bên kia xuyên qua, không có sai biệt.
Khánh Trần dựa vào biện pháp do chính mình nghĩ ra, từng chút từng chút bổ sung những kiến thức mà hắn tìm hiểu được ở thế giới này cũng như kiến thức về cơ chế xuyên qua.
Thời gian từng giây phút trôi qua, trong ngục giam số 18 dần dần vang lên tiếng ồn ào khi tù phạm đập vào cửa nhà tù bằng hợp kim.
Không biết tại sao, so sánh với thế giới bên ngoài gặp mặt cũng không quen mà nói, Khánh Trần thậm chí cảm thấy hai ngày này không nghe được ồn ào thanh này thế mà giờ đây lại có cảm giác thân thiết.
Hắn đã trở lại.
Khánh Trần nhìn cánh tay của mình.
Hoa văn đếm ngược màu trắng đã thay đổi hình dáng một chút:
Trở về đếm ngược 47: 55: 50.
Lúc này đây trở về đếm ngược vẫn như cũ là hai ngày.
Thật ngắn ngủi làm sao.
Bất quá Khánh Trần suy nghĩ, đếm ngược thời hạn có thể sẽ thay đổi hay không? Sau này có thể thời gian đếm ngược càng nhiều hoặc là càng ít hơn không?
Đến giờ ăn cơm, cửa tù bằng hợp kim đúng giờ mở ra.
Khánh Trần đã không còn bộ dáng cẩn thận giống như lần mới đến nữa.
Hắn trực tiếp bước qua ngạch cửa, nhìn xuống dưới lầu.
Hắn thấy ba người Lý Thúc Đồng, Diệp Vãn, Lâm Tiểu Tiếu đang ở dưới lầu, Lâm Tiểu Tiếu còn vẫy tay với hắn.
Mà chung quanh vẫn như cũ là nhóm tù nhân đang hâm mộ nhìn hắn.
Khánh Trần nhìn nhóm tù nhân cười cười chào hỏi.
Một vài tù nhân dường như thụ sủng nhược kinh vội vàng đáp lễ hắn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, thiếu niên 17 tuổi này cũng đã trở thành một "Đại nhân vật" trong ngục giam này.
Nhưng mà, Khánh Trần cũng không vội vã xuống lầu.
Hắn đứng trên hành lang tầng thứ năm u ám, yên lặng đánh giá toàn bộ ngục giam.
Thế giới bên trong này, sau 12 h đêm ngày hôm qua, khi tất cả mọi tù nhân đều vào phòng giam thì một đám tù nhân mới cũng bị áp giải vào.
Mà nhóm người xuyên việt thứ hai ở thế giới bề ngoài lúc này hẳn là đã đến thế giới bên trong.
Khánh Trần muốn đứng ở trên lầu nhìn xem, mình có thể phát hiện ra tung tích của "Người xuyên việt" hay không.
Hắn cũng tự hỏi nếu thực sự có người xuyên việt, thì chính mình sẽ phải che giấu tung tích bản thân như thế nào.
Lúc này đây, 8 tù nhân mới gương mặt mờ mịt đứng phân tán trên lầu 2 đang nhút nhát sợ sệt đánh giá chung quanh.
Khánh Trần sửng sốt một chút, bởi vì trong đó một người, chính là bạn học ở lớp bên cạnh mà mới ngày hôm qua đột ngột công bố mình là người xuyên việt, Lưu Đức Trụ!
Nếu bây giờ mình còn không đi xuống thì đối phương nhất định có thể nhận ra mình.
Trên lầu sáu Lộ Quảng Nghĩa nhìn những người mới cười cười hô to: "Có người mới! Đợi chút nữa sẽ giải trí vui vẻ một chút!"
Lúc trước Khánh Trần có chút cảm thấy Lộ Quảng Nghĩa rất phiền phức, nhưng sau lần này trở lại ngục giam số 18 này, hắn lại cảm giác có chút thân thiết.
Đột nhiên, có người nhìn nhóm tù nhân mới cười nói: "Chào mừng bạn đi vào ngục giam số 18!"
Khánh Trần quan sát biểu tình của những người mới.
Chỉ thấy Lưu Đức Trụ khi nghe được cụm tù "ngục giam số 18" thì biểu cảm dần dần biến hóa.
Thần sắc sợ hãi lúc trước, chỉ trong giây lát lại như có một tia mừng thầm.
Tựa hồ cụm từ ngục giam số 18 này là nhưng từ ngữ cực kỳ đặc biệt.
Bất quá Lưu Đức Trụ cũng không có hành động gì thiếu suy nghĩ.
Hắn yên lặng học theo những tù nhân khác xuống lầu múc cơm, trên đường