Trước khi sắp đến thời điểm đón nhận biến cố cùng nguy cơ, Khánh Trần quyết định đi bái Bồ Tát.
Loại hành vi này thoạt nhìn thường thấy trong những trường hợp khi người ta quá tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử.
Nhưng Khánh Trần cảm thấy, hiện tượng siêu nhiên trên cánh tay này, bản thân nên giao cho siêu tự nhiên giải quyết thì khả quan hơn.
Đối với Khánh Trần mà nói, tình huống như bây giờ, cho dù có bái một vài cái thì đối với mình cũng không có hại gì.
Hắn thích đem công tác chuẩn bị trước tiên hoàn thành thật tốt, để bản thân mình sau này sẽ không có tiếc nuối gì.
Thời gian bây giờ là 9 giờ rưỡi tối.
Khánh Trần ngồi ở trên giường cúi đầu nhìn thoáng qua di động, trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng mỏng manh này.
WeChat cũng chỉ có của bạn ngồi cùng bàn Nam Canh Thần đăng vài dòng vắn tắt, ngoài ra không còn người nào nhắn cho hắn gì nữa.
Bức ảnh mẹ hắn Trương Uyển Phương trên WeChat có vẻ an tĩnh, điều này làm cho Khánh Trần có một tia mất mát.
Đương nhiên, cũng chỉ là một tia thôi.
Hắn cũng không biết chính mình chờ mong cái gì.
Kỳ thật hắn cũng không oán trách mẹ hắn.
Cha hắn đánh bạc, đem bất động sản, của cải trong nhà bán hết lấy tiền mặt, lại còn bạo lực gia đình, còn có những hành quá đáng, Khánh Trần một chút đều không cảm thấy mẹ hắn chủ động ly hôn là có gì sai.
Ngược lại, nhiều lần từng tận mắt chứng kiến cha hắn đánh mẹ hắn.
Cho nên, Khánh Trần thậm chí đã rất vui vì sự lựa chọn của mẹ hắn.
Bởi vì đây là một quyết định chính xác.
Đêm trước khi cha mẹ ly hôn, bà ngoại từng khuyên mẹ hắn không cần ly hôn: Con là một phụ nữ còn mang theo một đứa con trai mười mấy tuổi con của chồng trước, sau này, làm thế nào đi bước nữa? Ai sẽ chịu lấy con nữa?
Nghe được hết các lời ấy, cho nên, khi cha mẹ ly hôn, Khánh Trần lựa chọn cùng sống với cha hắn.
Hắn nhớ rõ biểu tình kinh ngạc của cha mẹ hắn lúc ấy, nhưng Khánh Trần biết đây cũng là một lựa chọn chính xác.
Hiện giờ, mẹ hắn đã mở ra một đoạn nhân sinh mới, đã có hạnh phúc gia đình mới.
Khánh Trần có lẽ có chút mất mát, nhưng vẫn như cũ rất cẩn thận cẩn thận không dám đi quấy rầy.
Đếm ngược 2: 31: 12.
Khánh Trần bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Nếu đây chính là hai tiếng rưỡi cuối cùng trong cuộc sống của mình, thì mình nên làm cái gì?
Vấn đề này kỳ thật rất nghiêm túc cũng rất lãng mạn.
Bởi vì nó là đang hỏi bạn, trong cuộc đời bạn muốn làm cái gì nhất, rồi những việc bạn còn chưa kịp làm, hoặc là chuyện bạn muốn nhưng không dám làm là cái gì?
Chưa biểu đạt lời yêu thương, gặp nhau nhưng chưa gặp người, muốn đi lại không biết đi đâu, muốn nói lại không biết nói gì, đều là những đáp án phạm trù.
Vấn đề này, hỏi thẳng trong tâm.
Khánh Trần đứng dậy mặc áo khoác vào.
Hắn thế mà ngay thời điểm thời gian đếm ngược không còn nhiều lắm lại lựa chọn ra khỏi nhà lần nữa.
Hắn đẩy xe đạp ra cửa, sau khi lên xe một đường cắm cổ nhắm đến đích mình muốn đến, chạy như bay.
Trời đã vào thu, ban đêm gió có chút hơi lạnh.
Trên đường người đi đường dần dần thưa thớt.
Cưỡi trên xe đạp, Khánh Trần sắc mặt bình tĩnh, tay áo khoác khi băng qua cầu, gió thổi về phía sau.
Đời này hắn xác thật có rất nhiều tiếc nuối, cũng có rất nhiều chuyện không dám làm.
Nhưng đêm nay, hắn không còn nhút nhát cùng sợ hãi, chỉ cần dũng khí.
Mỗi một khắc Khánh Trần đều suy nghĩ, nếu mình thật sự sẽ chết vào đêm nay, vậy cũng nên đem chuyện quan trọng nhất làm xong mới đúng, hắn không còn thời gian.
Hắn đi qua khách sạn lớn Mẫu Đơn, rồi lại đi khách sạn lớn Lạc Thành, còn đi Lạc Ấn gia chúc viện, nhưng những nơi đó đều không có người hắn muốn tìm.
Khánh Trần cưỡi xe đạp một đường xuyên qua hẻm nhỏ, đi qua bảy dặm cầu sông, đi tới dưới một tòa lầu dân cư.
Khi hắn nhìn chiếc xe máy second- hand quen thuộc đang dựng dưới lầu kia, lại nghe được lầu hai có tiếng xoa mạt chược..
Sau đó cầm lấy di động bấm 110: "Xin chào, đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo cáo khu Lạc Giản khu Long Đằng, số 17 lầu 2 phòng 201, có người tụ tập đánh bạc."
Đồng chí cảnh viên nhận điện thoại dường như sửng sốt hai giây, sau đó mới phản ứng lại: "Tốt quá, chúng tôi ngay bây giờ sẽ cho người đến đó."
Đến lúc này, Khánh Trần mới yên lòng, xoay người liền cưỡi xe đạp đi về nhà.
Suy nghĩ đã thông suốt.
Về đến nhà, Khánh Trần nhìn thoáng qua hoa văn màu trắng trên cánh tay, đếm ngược 1: 02: 21 giây.
Hắn bắt đầu một lần nữa kiểm tra công tác chuẩn bị của chính mình.
Từ từ đã, chính mình muốn ở nhà nghênh đón thời khắc kia sao?
Trước kia Khánh Trần xem qua một bộ phim kinh dị, chuyện xưa kể lại là vai chính đụng phải mấy thứ bẩn thỉu, kết quả là mỗi ngày cứ 12h đêm sẽ có quỷ đến tìm hắn.
Sau đó vai chính tìm cách bỏ trốn, thậm chí còn trốn đến núi sâu rừng già, nhưng vẫn luôn bị quỷ tìm