Màn đêm buông xuống, dường như Khánh Trần trốn học đã thành thói quen.
Theo lý mà nói, nếu học sinh trốn học nhiều như vậy thì sẽ bị gọi phụ huynh.
Nhưng mấu chốt là chủ nhiệm lớp Đỗ Nhất Hoằng của hắn mấy hôm này đều xin nghỉ.
Từ khi sự kiện xuyên qua bắt đầu tới bây giờ, đối phương một lần mặt cũng chưa xuất hiện.
Hơn nữa, thầy giáo chủ nhiệm cũng sẽ không làm khó Khánh Trần.
Cho nên, khi có thể trốn học thì phải chạy nhanh, đừng do dự.
Thời gian tan học, con đường nhỏ hẹp Hành Thự bỗng náo nhiệt hơn.
Hai bên con đường quán xá bán đủ thứ: Khoai nướng, dưa hấu, rau trộn..
Khi còn nhỏ, mẹ hắn Trương Uyển Phương đã về nhà mẹ đẻ.
Cha hắn lười nấu nướng nên dẫn hắn lên phố ăn một tô bún 5 đồng.
Khi đó Khánh Trần cảm thấy cha hắn quá hời hợt với hắn.
Nhưng giờ nhớ lại, có lẽ khi đó mới là thời gian thơ ấu hạnh phúc nhất của mình.
Lúc ấy cha hắn còn chưa đánh bạc.
Cha mẹ cũng chưa ly hôn.
Ông bà ngoại cũng chưa ghét bỏ hắn.
Lúc ấy một tô bún chỉ có 5 đồng, bây giờ đã đã lên đến 15 đồng.
Giống như những chuyện ngày xưa đã không thể nào quay trở về được nữa.
Hắn tiến đến viện số 4, bỗng nhiên phát hiện có hai người đàn ông đang ngồi xổm ven đường hút thuốc.
Sắc trời đang dần dần tối, Khánh Trần không thấy rõ mặt đối phương, chỉ có ánh lửa tàn thuốc màu đỏ lập lòe lúc sáng lúc tối.
Khánh Trần mới đầu còn cho rằng chắc hẳn là tổ chức thần bí cho người theo dõi hắn bởi vì nhìn đối phương có biểu hiện không bình thường, cứ dáo dác nhìn đông ngó tây.
Nhưng sau đó hắn phát hiện, khi hắn đi ngang qua thì hai người kia lại chẳng có phản ứng gì.
Khánh Trần đi vào mái hiên thì nghe đến trên lầu truyền đến mùi thơm, Lý Đồng Vân đã chờ ở cửa nhà hắn: "Anh ơi, mẹ đã làm cơm xong rồi.
Mẹ bảo em xuống đây đợi anh."
"Giả sử anh phải học thêm tiết tự học buổi tối thì làm sao bây giờ? Hai người không cần chờ anh đâu," Khánh Trần sờ sờ đầu nhỏ của Lý Đồng Vân.
"Mấy ngày nay anh đều không có tham gia tiết tự học buổi tối," Lý Đồng Vân nói xong liền kéo ống tay áo hắn chạy lên lầu.
Khi cửa sổ, Khánh Trần thấy trong nhà những đồ vật bị đập nát lúc trước đều không thấy.
Trong phòng, cảnh tượng nghèo khổ ngày xưa dường như không còn thấy nữa, các vật dụng đã đổi thành đồ mới rất nhiều.
Giang Tuyết đeo tạp dề bận bịu trong phòng bếp, nghe tiếng mở cửa cũng không quay đầu nói: "Khánh Trần tới rồi sao? Mau ngồi đi! Canh sắp xong rồi!
Khánh Trần nhìn trên bàn cơm, có sườn heo chua ngọt, thịt xào hoàng ngưu, thịt mạt xào đậu cô ve, khoai tây chua cay, thoạt nhìn đã thèm ăn.
So với đồ ăn không mặn không nhạt trong ngục giam số 18 mà nói, thì đây mới là món ngon thực sự.
" Dì Giang Tuyết, rốt cuộc chúc mừng gì vậy ạ? "Khánh Trần buồn bực nói.
Giang Tuyết bưng nồi canh đến, khuôn mặt vui mừng nói:" Lúc trước dì có nói với cháu là ở thế giới bên trong dì có mở một phòng khám tay chân máy.
"
" Dạ, dì có nói rồi, "Khánh Trần đứng dậy bưng hộ nồi canh đặt lên bàn.
Giang Tuyết quay lại phòng bếp lấy chén đũa:" Phòng khám này lúc trước làm dì rầu ghê gớm.
Bởi vì khi xuyên qua thì dì không có kế thừa ký ức cho nên khi mọi người tới phòng khám yêu cầu tu sửa tay chân máy thì dì căn bản không biết làm thế nào cả.
"
Khánh Trần yên lặng lắng nghe.
Lại nghe Giang Tuyết tiếp tục nói:" Những người tới phòng khám yêu cầu cải trang tay chân máy thoạt nhìn mặt mày đều rất dữ tợn như hung thần ác sát.
Hơn nữa, Ở thành thị số 18, ban đêm trị an cực kỳ kém.
Sau 8 giờ mà còn đi ở trên đường thì không an toàn, cho nên dì vẫn luôn rất lo lắng.
"
Đây là lý do lúc trước Giang Tuyết muốn tạm thời đem Lý Đồng Vân phó thác cho Khánh Trần.
Bởi vì, cô cơ bản cũng không biết xuyên qua rồi thì có thể trở về được hay không.
" Nhưng giờ thì tốt rồi, "Giang Tuyết cười nói:" Cũng không biết là chuyện như thế nào nữa.
Tập đoàn tài chính Lý thị đột nhiên cho người tìm được phòng khám nhỏ của dì, sau đó đề nghị muốn góp cổ phần.
"
" Lý thị..
"Khánh Trần thầm thì.
" Dì cũng đã nói qua với cháu rồi.
Ở thế giới bên trong, tâp đoàn tài chính chính là ông trời.
Chỉ cần tập đoàn tài chính chịu góp cổ phần thì những tên tội phạm sẽ tránh không dám làm phiền, "Giang Tuyết cao hứng phấn chấn ngồi bên bàn ăn:" Bọn họ không chỉ cho dì một khoản tiền, hơn nữa còn bảo dì phải đổi một số bóng đèn thực tế ảo theo tiêu chí của Lý thị.
Nhờ vậy,