Trong màn đêm, Khánh Trần nhanh chóng vượt qua hai tiểu viện tường thấp, băng qua những ngôi nhà mà hắn vốn đã rất quen thuộc.
Trong phút chốc, toàn bộ bản đồ địa hình viện số 4 giống như hình ảnh không gian ba chiều, hiện ra rõ mồn một từng ngõ ngách trong đầu hắn.
Gió thu se lạnh, mang theo một chút hơi nóng của ban ngày.
Ngay sau đó, thiếu niên yên lặng tính toán tốc độ chạy của đối phương..
Không được! Mình cần phải chạy nhanh hơn nữa mới được!
Khánh Trần cảm giác phổi của hắn dường như đang bị thiêu đốt, từng mạch máu cũng theo đó sôi trào.
Đột nhiên, đến một ngã rẽ tối tăm, hắn chợt dừng lại.
Rồi sau đó hô hấp dường như cũng ngừng lại.
Trong viện, những chiếc lá cây ngô đồng cọ vào nhau nghe sàn sạt, một vài chiếc lá bay bay lượn lượn rồi rơi trên mặt đất, lay động.
Cách đó không xa có tiếng bước chân người đang chạy đến với tốc độ cao.
Những ngôi nhà hai bên đường, đèn đã tắt.
Tất cả đều không quan trọng.
3.
2.
1.
Chính là ngày lúc này.
Thiếu niên trong đêm tối ra sức vung chiếc xẻng hướng đến chỗ khúc cua, trong không khí đánh mạnh một cái.
Bịch một tiếng! Người đàn ông trung niên đang chạy như điên đột nhiên bị chém trúng chân, ngã xuống mặt đất, lăn mấy vòng.
Khánh Trần cũng không thèm liếc nhìn đối phương một cái, đã xoay người cắm đầu cắm cổ chạy như bay.
Trong thoáng chốc, bóng dáng hắn đã mất dạng trong gió thu hiu hiu thổi.
Cho đến khi hắn hoàn toàn mất hút, tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông trung niên kia mới vang vọng khắp toàn bộ ngõ ngách trong tiểu khu.
Vô số cửa sổ đều bật đèn, có người còn ngoái đầu ra cửa sổ nhìn xem, chỉ nhìn thấy một tên lưu manh đang ôm chân kêu rên khóc nức nở.
Chân phải của hắn đã bị chặt đứt, máy chảy ồ ạt.
Sau đó, ngày càng nhiều người ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt.
Nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn thấy kẻ lưu manh đang khóc, không một ai thấy được bóng dáng Khánh Trần.
Thậm chí đến kẻ bị chém đứt chân kia, dù có suy nghĩ nát óc cũng không biết là ai đã chơi hắn.
Mãi cho đến khi Khánh Trần trở lại nhà Giang Tuyết, nhìn thấy Giang Tuyết đang ôm Lý Đồng Vân lúc này đang run bần bật, Khánh Trần hỏi: "Tiểu Vân có bị thương không?"
"Chỉ bị dọa sợ thôi, dì đã báo cảnh sát rồi, gọi cảnh sát đến xử lý bọn họ."
"Không cần đâu, cháu đã báo rồi," Khánh Trần nói.
Lý Đồng Vân nghe được tiếng nói của hắn thì ngẩng đầu nước mắt dàn dụa nói: "Anh ơi, còn một người nữa chạy mất rồi."
"Yên tâm đi, anh đã tìm được rồi," Khánh Trần trả lời.
Lúc này, Giang Tuyết mới nhìn thấy hộ khẩu* của Khánh Trần bị chiếc xẻng cứa rách chảy máu, cô bỗng nhiên đoán được Khánh Trần chắc chắn đã gặp gã lưu manh kia, hơn nữa còn xảy ra xung đột.
Chỉ là, cô xem xét đánh giá Khánh Trần nửa ngày, thì ngoài hổ khẩu ra thì không còn chỗ nào bị thương nữa.
"Hổ khẩu của cháu bị chảy máu rồi.
Đợi chút, dì lấy băng gạc và cồn i- ốt xử lý cho cháu nhé!" Giang Tuyết nói.
"Chung quy vẫn là người bình thường mà," Khánh Trần cúi đầu mắt nhìn hổ khẩu của mình, trong lòng cảm thán chính mình uổng phí chỉ có bộ não là đủ mạnh mẽ, nhưng tay chân, thân thể thì không cân xứng chức nào.
Hắn ở thế giới bên trong đã đạt được tiến trình năng lực, cần thiết phải gia tăng nhanh chóng!
"Không cần đâu, dì Giang Tuyết," Khánh Trần nói: "Nhà cháu cũng có mà."
Lúc này, hàng xóm nghe thấy động tĩnh đều kéo đến.
Trước đó, mọi người không dám xuất đầu lộ diện nhưng giờ nghe thấy không mọi việc hình như không còn nguy hiểm nữa mới dám thăm dò tình hình.
Khánh Trần thấy người kéo đến càng ngày càng nhiều, liền vội vàng nói: "Cảnh sát sẽ lập tức đến ngay, cháu về phòng trước đã.
Dì nhớ là, đêm nay, cháu không làm gì cả."
Giang Tuyết chần chờ một chút: "Được."
* * *
Ngoài cửa sổ, có tiếng ồn ào thảo luận, tiếng xe cảnh sát bóp còi, còn có tiếng bước chân người, tất cả dường như không ảnh hưởng đến Khánh Trần.
Hắn yên lặng nằm trên giường trầm tư.
Hôm nay, ngay thời điểm hắn vung tay chém xuống một xẻng kia, giống như là thời khắc hắn nghênh đón cuộc sống mới của chính mình.
Khánh Trần sở dĩ đuổi theo kẻ bắt cóc kia, một mặt là cảm thấy một đứa trẻ như Lý Đồng Vân nếu phải chịu thương tổn như thế thì hắn không thể nào tiếp thu được.
Một mặt khác, hắn luôn cảm thấy nếu ngay cả việc này mà mình không đủ dũng khí thì cũng không cần hướng tới cuộc sống mới ở thế giới bên trong.
Hắn dần dần chìm vào giấc ngủ, cho đến khi bị một trận gõ cửa làm cho tỉnh giấc.
Khánh Trần vẫn còn buồn ngủ đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa rõ ràng là Lý Đồng Vân.
"Anh Khánh Trần, anh có thể lên nhà em một lát được không?" Lý Đồng Vân yếu ớt hỏi.
"Sao thế?" Khánh Trần buồn bực.
"Anh nhanh giúp mẹ em với," Lý Đồng Vân gấp gáp nói.
Khánh Trần lên lầu, lại thấy Giang Tuyết bất đắc dĩ ngồi bên bàn ăn, hai tay vô lực rũ xuống bên người.
"Dì bị thương à?" Khánh Trần hỏi.
"Không có, không phải bị thương," Giang Tuyết trả lời nói: "..
Là cánh tay máy không có năng lượng."
Câu trả lời này làm Khánh Trần thật sự ngây ngẩn cả người.
Hắn cho tới nay cũng chưa nghiêm túc tự hỏi về cơ chế vận hành của tay chân máy như thế nào? Hắn còn cho rằng thế giới bên trong có công nghệ bí mật, ví dụ như bên trong cất giấu cái gì như là lò phản ứng phản vật chất gì đó.
Lại không nghĩ rằng, bởi vì ngày hôm qua Giang Tuyết đã sử dụng cánh tay máy quá độ cho nên dẫn tới cái đồ chơi này không động đậy được nữa.
Nói một cách đơn giản, chính là không còn điện..
"Khoan đã, độ bền của nó kém như vậy sao?" Khánh Trần nghi hoặc nói: "Vậy người