Muốn sinh tồn được trong pháo đài ngục giam đầy dẫy mãnh thú sắc thép hoành hành này thì phải làm thế nào?
Khánh Trần không cách nào trông cậy được vào tên Lộ Quảng Nghĩa lai lịch bất minh kia, bởi vì sợ việc mình thế thân của nguyên nhân kia bị bại lộ.
Hắn cũng không cách nào trông cậy những đồng hương khác cùng đến từ Địa Cầu như hắn, bởi vì đối phương so với mình còn thảm nhiều.
Vì thế, Khánh Trần thản nhiên đem năng lực của mình cho Lý Thúc Đồng biết, để chứng minh mình là một người hữu dụng.
Không hề nghi ngờ, Lý Thúc Đồng chính là người có địa vị cao siêu trong tòa ngục giam này.
Mình làm như vậy tuy rằng mạo hiểm, nhưng lại là tìm đường sống tốt nhất.
Lý Thúc Đồng chắp tay sau lưng thản nhiên rời đi, Diệp Vãn cùng đại miêu đi theo bên cạnh hắn, mà Lâm Tiểu Tiếu vừa cợt nhả đã không biết đi đâu.
Còn chưa đến giờ ăn cơm, nhưng cửa sổ múc cơm vẫn vì Lý Thúc Đồng mà mở ra.
Diệp Vãn đi gọi cho Lý Thúc Đồng cùng đại miêu một phần đồ ăn.
Lúc này Lâm Tiểu Tiếu không biết lại từ chỗ nào lại chui ra, hắn đạp rớt giày của mình, chân trần ngồi xổm trên ghế đối diện bàn ăn của Lý Thúc Đồng.
Đại miêu liếc mắt nhìn hắn, Diệp Vãn nhíu mày nói: "Trước mặt Ông chủ, tôn trọng một chút đi."
Lâm Tiểu Tiếu mắt trợn trắng: "Ông chủ cũng chưa nói gì, Mẹ Diệp ngươi cũng quản quá rộng."
Lý Thúc Đồng cười cười nói: "Xem ra là có thu hoạch?"
"Đúng vậy," Lâm Tiểu Tiếu hưng phấn nói: "Thu hoạch quá nhiều là khác.
Ngài biết không, Tên Khánh Trần này ở bên ngoài lý lịch rất sạch sẽ, một chút manh mối khác thường đều không có, nhưng như vậy ta ngược lại rất hứng thú."
"Bởi vì quá sạch sẽ?" Lý Thúc Đồng hỏi.
"Đúng vậy, chính là quá sạch sẽ.
Tư liệu của hắn nói hắn là học sinh lớp 11 ở thành thị số 18, cha mẹ chết vì tai nạn xe cộ, kế thừa một chút di sản, không có tiền án, không có án cũ, không có thân nhân," Lâm Tiểu Tiếu nói.
"Hắn là tội danh gì?" Lý Thúc Đồng hỏi.
"Trộm cướp, trên hồ sơ nói hắn trộm một cái điện thoại tinh thể lỏng, tội này vừa mới đủ cân nhắc mức hình phạt," Lâm Tiểu Tiếu nói: "Ngài cũng biết trong ngục giam số 18, có một nửa trở lên đều là phạm trọng tội, bọn họ đều có tiền án chồng chất hoặc là bị cơ quan thuế vụ bắt được mới có thể bị nhốt ở nơi này.
Hắn chỉ là phạm tội trộm cướp, căn bản không nên xuất hiện ở nơi này."
Sau một lát, Lâm Tiểu Tiếu đã xem qua hồ sơ của Khánh Trần.
Trong mắt người bình thường chỉ sợ đã xem như mánh khoé của một nhân vật có máu mặt.
Lâm Tiểu Tiếu tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta tìm người bên ngoài người dò hỏi một chút.
Án của hắn có vài điểm gây tranh cãi.
Nghe nói hắn khai mình chỉ mua một cái điện thoại tinh thể lỏng, tiền cũng trả tiền rồi.
Nhưng người bán điện thoại không biết tại sao không nhập hóa đơn, camera theo dõi tự nhiên bị hỏng nên không thể trả lại cho hắn sự trong sạch.
Cho nên, một khi nhân viên bán điện thoại phản cung giúp hắn làm chứng, hoặc là đoạn video theo dõi việc hắn đã trả tiền xuất hiện, thì hắn có thể lập tức ra tù.
Ngài xem, đây là thủ pháp quen thuộc cỡ nào, phần lớn những người vào ngục giam làm việc không phải đều là theo kịch bản như vậy sao."
Lý Thúc Đồng như suy tư gì: "Tuyên án hắn ở tù bao lâu?"
"Sáu tháng," Lâm Tiểu Tiếu trả lời nói: "Án này sợ là án có thời gian thi hành ngắn nhất trong lịch sử của ngục giam số 18 đấy.
Ông chủ, ngài không cảm thấy điều này rất có vấn đề sao..
Hắn còn mang họ Khánh!"
Họ Khánh hiện giờ ở thời đại này quá đặc thù.
Trong năm công ty lớn đang lũng đoạn mạch máu kinh tế, có một nhà mang họ Khánh.
Mà họ Khánh lại là một họ rất khó gặp.
Cho nên, nếu ngươi ở trên đường đột nhiên gặp được một người họ Khánh, đều sẽ trong lòng nói thầm đối phương có phải là người của Khánh thị hay không?
"Tiếp tục," Lý Thúc Đồng cười nói.
"Ngài cũng biết lúc trước tập đoàn Khánh thị đã an bài vào đây một người tên Lộ Quảng Nghĩa," Lâm Tiểu Tiếu nói: "Người này tra rất dễ, lúc ấy ta chỉ là nghĩ không ra, đối phương tại sao lại an bài một nhân vật nhỏ như vậy vào đây, là muốn làm gì?"
"Ta cũng nhớ rõ tên Lộ Quảng Nghĩa kia," Diệp Vãn ở một bên nói: "Hắn vẫn luôn cố gắng thu nạp tay chân."
"Đúng vậy," Lâm Tiểu Tiếu cười tủm tỉm nói: "Tên Lộ Quảng Nghĩa này sau khi vào đây đã dựa vào việc tứ chi máy móc của hắn hoàn mỹ, thẳng tay chèn ép các thế lực khác trong ngục, chỉ trong một tháng đã cùng 2 phe khác tạo thành thế chân vạc 3 chân.
Ta lúc ấy đã rất buồn bực, Khánh thị đưa hắn tới là để thống nhất ngục giam số 18 sao?"
"Khánh thị biết Ông chủ ở đây rồi," Diệp Vãn ngụ ý là, có Lý Thúc Đồng ở đây, ai cũng không thể thống nhất nơi này được.
Lâm Tiểu Tiếu nheo lại đôi mắt, nói đến hưng phấn: "Cho nên, ta còn nghĩ Khánh thị có phải điên rồi hay