Tác giả: Lâm Miên Miên
Editor: Lili
La Bối bật cười, tiến lên ôm anh, an ủi nói: "Yên tâm đi, không có anh thì cũng đâu có cửa hàng như bây giờ, sẽ không đuổi anh đi đâu, tuy có lẽ anh còn chẳng thèm để ý chút lợi nhuận được chia từ cửa hàng này."
Cố Khiêm Ngôn lại lắc đầu, thấp giọng nói: "Tuy anh nói như vậy, nhưng lòng anh thực ra cũng tán thành kiến nghị của ông nội......" Anh dừng một chút, "Bối Bối, nếu em muốn đi lâu dài trên con đường này, có đôi khi phải đặt lợi ích của mình trên tất cả, ông nội không nói sai, nếu là anh, anh cũng sẽ đưa ra kiến nghị như vậy, bởi vì hiện tại mấy cửa hàng trên danh nghĩa của em về sau chắc chắn sẽ phát triển không tồi, tương lai nhất định sẽ càng làm càng lớn, đầu tiên cần phải làm là phải chậm rãi thu hồi cổ phần."
La Bối ngẩn ra, "Vậy nếu hôm nay anh là người giữ những cửa hàng này, anh cũng sẽ đuổi em đi sao?"
"Sao lại thế được." Cố Khiêm Ngôn trả lời không hề nghĩ ngợi.
"Tuy em biết nếu làm thế sẽ có lợi nhất, nhưng nói như thế nào nhỉ, em không làm được, nếu không phải em cùng làm buôn bán với anh, có lẽ hiện tại em vẫn là một trợ lí quèn, nói em cảm tính cũng được, nói em không lý trí cũng thế, nhưng em không muốn làm như vậy, có lẽ vài năm sau hoặc mười mấy năm sau, suy nghĩ của em sẽ thay đổi, nhưng bây giờ em vẫn muốn cùng anh chia sẻ."
Thật ra suy nghĩ của La Bối rất đơn giản, cô cảm thấy, không có Cố Khiêm Ngôn, sẽ không có ngày hôm nay, những thành quả hôm nay không thể tách rời tâm huyết và cố gắng của anh, có lẽ tương lai cô sẽ trở thành một người thương nhân thành công, nhưng hiện tại, cô chỉ muốn làm theo suy nghĩ trong lòng mình.
Ích lợi tất nhiên quan trọng, ai đều sẽ bảo vệ, nhưng nếu thật sự coi ích lợi là quan trọng nhất thì cô không chấp nhận được.
Cố Khiêm Ngôn nghe xong lời này thì rất cảm động, "Anh không thể can thiệp vào quyết định của em, làm buôn bán thì quan trọng nhất vẫn phải có chủ kiến, nếu em đã quyết định, anh cũng sẽ không khuyên em nữa."
La Bối cọ cọ quần áo của anh, "Anh sao lại như vậy, rõ ràng chuyện này có quan hệ với ích lợi của anh mà, sao anh lại cứ toàn suy nghĩ vì em vậy?"
"Không phải em cũng thế sao?" Cố Khiêm Ngôn không nhịn được mà bật cười, "Dù sao toàn bộ lương tâm của anh đều dùng trên người em rồi, như vậy cũng khá tốt."
Lúc La Bối nói cho ông nội Cố nghe quyết định của mình, ông còn nhàn nhã vừa đọc báo vừa uống trà, đầu cũng chưa nâng đã nói: "Bối Bối cháu quá ngốc, cơ hội tốt như vậy, nó cũng không có ý kiến gì, haizzz."
Cô đổ thêm chút nước ấm cho ông nội Cố, "Vậy nếu năm xưa ông và bà nội Cố cùng nhau kinh doanh, sau đó ông cũng thu hồi cổ phần của bà nội Cố sao?"
Ông nội Cố sửng sốt, trả lời: "...... Trừ khi ông không muốn sống nữa."
"Tuy ông nói giống như là sợ bà nội Cố, nhưng thật ra trong lòng là để ý bà nên mới nguyện ý chia sẻ với bà, vậy thì cũng giống với cháu thôi." La Bối cười cười.
Ông nội Cố trầm mặc một lát, "Nhưng về sau nếu cháu mở một công ty hay kinh doanh thứ khác thì đó chính là của một mình cháu, cửa hàng bảo dưỡng này và cửa hàng không người bán chia cho nó một nửa cũng được nhưng sau này lại không thể làm thế nữa."
La Bối vâng một tiếng, "Chúng cháu cũng đã bàn bạc về vấn đề này rồi, chúng cháu đã ký hợp đồng của cửa hàng không người, shop online và cửa hàng bảo dưỡng nên sẽ chia đều nhau, nhưng như bây giờ cháu bán trà thì anh ấy cũng không tham dự, về sau cũng sẽ như vậy."
Nghe cô nói như vậy, ông nội Cố không còn gì không yên tâm.
Có ông nội Cố chỉ điểm, hiện tại mặc kệ kinh doanh gì thì lợi nhuận đều tăng, không biết có phải được ông nội Cố khích lệ hay không mà cậu học đồ xin La Bối ứng trước nửa năm tiền lương, lại tìm sư phó mượn tiền, mua trả góp một chiếc xe ô tô, mỗi ngày sau khi tan tầm vô cùng cao hứng lái xe đi ra ngoài dạo quanh, nói trước tuổi 40 phải kiếm đủ tiền mua một căn phòng......
Còn sư phó thì sao, vốn dĩ đã là một tay lão luyện trong nghề sửa xe nhưng dưới sự kiến nghị của ông nội Cố còn đi báo một lớp học, lập chí về sau phải làm người có tay nghề tốt nhất của các cửa hàng bảo dưỡng ô tô.
Còn công nhân mới tới, mỗi ngày rửa xe cũng thật sự rất hăng hái, ngay cả em gái bán hàng ở shop online, vốn dĩ mỗi ngày tan làm chỉ cá mặn nằm ăn xem phim, hiện tại cũng đi học thêm một lớp tiếng Nhật.
La Bối không khỏi suy nghĩ, thật ra năng lực lợi hại nhất của ông cháu nhà họ Cố có lẽ chính là tẩy não......
Miệng của Cố Khiêm Ngôn tương đối độc, lời nói cũng hay làm người khác mặt đỏ tai hồng, cảm thấy nếu không nỗ lực không tích cực sinh hoạt, thì chính là lãng phí sinh mệnh, là biểu hiện đáng xấu hổ, còn ông nội Cố thì luôn cười tủm tỉm, nói chuyện cũng rất ôn hòa, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, cũng sẽ không nhịn được vì sự nản lỏng của mình mà áy náy.
Nếu hai người này mà đi bán hàng đa cấp thì chắc đều thuộc cấp bậc đại lão.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, nhìn mỗi người trong tiệm đều có tinh thần nhiệt tình phấn chấn, La Bối cũng hưng phấn theo.
Đương nhiên, La Bối cũng rất tò mò, ở trong nhà có một người ba và một đứa con trai như vậy, tại sao ba mẹ Cố có thể ở chung được bao nhiêu năm nay...... Tuy cô mới gặp mặt ba mẹ Cố một lần, nhưng cũng có thể nhìn ra được hai người này chính là loại người mà Cố Khiêm Ngôn và ông nội Cố khinh bỉ nhất.
Mấy ngày sau, mẹ Cố mới tham gia sinh nhật bạn bè ở New York về đã hẹn La Bối cùng nhau đi spa và uống trà chiều, đương nhiên đây là sau khi mẹ Cố trưng cầu xong ý kiến của con trai mới dám hành động.
Dưới danh nghĩa của mẹ Cố cũng có spa, nhưng bình thường bà không bao giờ đi làm đẹp trong spa của mình, hôm nay lại khác, bà mang La Bối tới spa của mình, nhân viên trong spa đều rất ngạc nhiên, bà chủ chưa bao giờ tới, lần này lại mang theo một em gái trẻ tuổi xinh đẹp, sức tưởng tượng của người dân trong nước đều rất phong phú, mọi người đều nghĩ đến La Bối chắc chắn là con dâu tương lai của bà chủ!
"Bối Bối, lúc trước cháu có hay đi spa làm đẹp không?" Mẹ