Tác giả: Lâm Miên Miên
Edit: Lili
Cầu hôn thành công, sau đó cũng muốn tính toán luôn cả việc kết hôn, sau khi xem ngày thì chọn ngày cử hành hôn lễ vào một năm sau.
La Bối biết, mặc dù Cố gia không muốn phô trương như thế nào thì trong việc kết hôn của Cố Khiêm Ngôn cũng vẫn phải làm long trọng. Sắp xếp như vậy với cô cũng tốt, trong khoảng thời gian này cô còn đang ôn tập để chuẩn bị cho kì thi MBA, nếu kết hôn ngay sau khi cầu hôn, hơn nữa trong tiệm cũng phải có người trông nom, vậy thì cô cũng không có cách nào phân thân mà làm hết việc.
Bạn bè đều thấy không ngoài ý muốn đối với việc La Bối muốn cùng Cố Khiêm Ngôn kết hôn, trong thế giới của người trưởng thành, hai người đã gặp người lớn hai bên, tình cảm cũng rất ổn định, yêu đương đã hơn một năm, hai người bọn họ cũng không phải kiểu người thuộc chủ nghĩa không kết hôn, vậy thì đến bước kết hôn cũng chẳng có gì lạ?
Bà La cũng định trong một năm này tích góp tiền thuê nhà, mua của hồi môn cho cháu gái bảo bối của bà, tuy Cố gia là hào môn, dù bà có chuẩn bị như thế nào thì trong mắt người ngoài cũng không có trọng lượng gì, nhưng bà vẫn muốn cố gắng hết sức mua cho cháu gái hồi môn tốt nhất.
Cầu hôn lãng mạn, chi tiết hôn lễ lại rất vụn vặt.
Đây là sự khác nhau của yêu đương và kết hôn.
Chú Trình nhất định phải chuyển danh nghĩa hai cửa hàng cho La Bối trước khi cô và Cố Khiêm Ngôn lĩnh chứng, nói đây là tài sản trước kết hôn, không ai đoạt được của cô, La Bối uyển chuyển từ chối rất nhiều lần, cuối cùng thật sự không có biện pháp, nếu cô không nhận, chú Trình sẽ biểu hiện bộ dáng bị tổn thương nặng nề. Về sau tuy cô nhận nhưng cũng quyết định, chú Trình coi cô như con gái thì cô cũng xem chú như ba của mình, về sau cô nhất định sẽ dùng cách của mình để hiếu thuận với chú.
Cuối cùng chú Trình và bà La cùng nhau tích góp được 50 vạn gửi ngân hàng rồi đưa thẻ cho La Bối.
Dù bây giờ cô cũng không thiếu tiền, nhưng đây cũng là tâm ý của người làm trưởng bối.
Nếu La Bối gả cho gia đình bình thường, thì của hồi môn của cô cũng coi như là rất phong phú, một tòa nhà cho thuê ở thôn Thành Trung có thể đủ chi tiêu cho một nhà, còn có hai cửa hàng, hơn nữa còn có nhiều tiền tiết kiệm như vậy, nhưng người cô gả là Cố Khiêm Ngôn, Cố gia chỉ đưa tiền lễ hỏi mà bà La và Trình nghe xong cũng sửng sốt cả ngày.
Vốn dĩ La Bối thương lượng với Cố Khiêm Ngôn rồi, nhà cô không cho của hồi môn, nhà anh cũng không cần đưa sính lễ, như vậy thì sẽ tránh được rất nhiều chi tiết rườm rà, nhưng ông nội Cố không đáp ứng, ông còn nói thầm với La Bối rất lâu...... Nói tóm lại, La Bối nói đùa với Cố Khiêm Ngôn, cô kết hôn với anh một lần thì cô đã trực tiếp từ tiểu phú bà biến thành phú bà.
Tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, chỉ có một vấn đề làm khó La Bối.
Cố gia bên kia đã chuẩn bị tốt phòng kết hôn, cách nhà cũ không xa, trong cùng một khu, là một biệt thự nhỏ ba tầng, có vườn hoa và bể bơi, cũng có nghĩa là, La Bối không cần ở cùng một chỗ với ông nội Cố và ba mẹ Cố, sau khi cô và Cố Khiêm Ngôn kết hôn xem như ở riêng, có gia đình của chính mình.
La Bối cũng không phản đối việc ở cùng trưởng bối, bây giờ cô cũng đã rất thân quen với bọn họ.
Điều cô lo lắng là, sau khi cô kết hôn thì bà nội làm sao?
Để bà nội ở một mình tại thôn Thành Trung, cô không thể yên tâm, tuổi bà nội đã lớn, nếu ở một mình xảy ra chuyện gì thì sao? Hơn nữa bà ở một mình thật sự rất cô đơn.
Dù bà La đã an ủi La Bối nhiều lần là bà ở một mình cũng không sao, bà đã ở thôn Thành Trung nhiều năm như vậy, đã thành thói quen, hơn nữa hàng xóm láng giềng đều ở gần, nếu thật sự xảy ra chuyện thì cũng có thể gọi điện thoại.
La Bối đang phiền não vì chuyện này, trong một lần ăn cơm chiều, Cố Khiêm Ngôn ăn sủi cảo, nói với bà La: "Bà nội, cháu với Bối Bối kết hôn, một tuần muốn ăn ba bữa sủi cảo, đến lúc đó bà đừng chê cháu phiền toái. Sủi cảo bà làm ăn quá ngon!"
Bà La sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Khi nào các cháu muốn ăn thì cứ về đây bà làm cho."
Cố Khiêm Ngôn kinh ngạc nói: "Sau khi chúng cháu kết hôn, bà nhất định phải ở cùng chúng cháu chứ, phòng của bà ở lầu một, chúng cháu ở lầu hai, cháu đã sắp xếp hết rồi, sợ bà leo lên tầng bất tiện."
Đừng nói là bà La ngay cả La Bối cũng rất kinh ngạc, chuyện này Cố Khiêm Ngôn chưa từng chưa nói với cô.
Bà La vội vàng nói: "Không cần không cần, bà đã quen ở đây cũng ở đây nhiều năm rồi, nếu bảo bà dọn đi thì bà cũng không quen, cứ để bà ở đây đi."
Cố Khiêm Ngôn buông đũa, vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu vậy thì cháu với Bối Bối dọn về ở với bà, hoặc là bà đến nhà mới ở cùng với chúng cháu, đừng nói Bối Bối không yên tâm ngay cả cháu cũng không yên tâm, đến lúc đó chúng cháu thuê giúp việc, bà muốn làm cơm thì làm không muốn làm thì để giúp việc làm, bà nội, cháu không phải người ngoài, bà không cần vì cháu và Bối Bối mà ủy khuất bản thân."
Bà La không nói chuyện, nhưng cũng đã đồng ý một nửa, "Để bà suy nghĩ đã."
"Không phải suy nghĩ nữa, cứ quyết định như vậy đi, bà không cần xa Bối Bối, Bối Bối cũng không cần xa bà, còn cháu cũng không cần xa sủi cảo bà tự tay cán bột."
Buổi tối, La Bối cùng Cố Khiêm Ngôn đi dạo ở công viên bên cạnh, cô cầm tay anh chậm rãi đi, thấp giọng nói: "sao anh lại muốn bà nội dọn qua ở với chúng ta?"
Dù quan hệ hai người có thân mật hơn thì cô cũng không biết nên nói phiền não này ra như thế nào, bởi vì cô biết, Cố Khiêm Ngôn muốn sống thế giới hai người nên mới không ở nhà cũ, nên cô vẫn luôn do dự không nói ra.
Cố Khiêm Ngôn thở dài một hơi, "Anh biết em vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, Bối Bối, tuy đúng là anh muốn sống thế giới hai người, nhưng anh biết tình cảm của em và bà nội rất sâu đậm, hai người sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, tuổi bà lại lớn, chắc chắn em sẽ không yên tâm khi để bà một mình sống ở đây, còn anh, thật ra anh cũng chuẩn bị phòng cho ông nội ở biệt thự rồi, bọn họ tuổi lớn, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn muốn ở cùng chúng ta, nhiều người mới náo nhiệt, ba mẹ anh hàng năm không ở nhà, trong nhà cũng chỉ có quản gia với giúp việc, chắc ông cũng rất cô đơn."
"Nhưng anh biết, nếu sau khi kết hôn chúng ta vẫn ở nhà cũ thì có nói như thế nào bà nội cũng không dọn qua, bởi vì trong lòng bà đó là Cố gia, anh cũng suy nghĩ đến vấn đề này nên mới mua nhà, nhà này là nhà của cháu gái và cháu rể bà, bà ở cũng không có gánh nặng tâm lý, Bối Bối, nghĩ lại mà xem, bọn họ đến tuổi này rồi, chúng ta cũng không chăm sóc được cho họ mấy năm nữa, thế giới của hai người chúng ta còn rất nhiều rất nhiều năm, nhưng thời gian chúng ta ở bên cạnh bọn họ lại không còn nhiều."
Nói tới đây, anh tạm dừng một chút, "Anh hy vọng bọn họ có thể an hưởng lúc tuổi già, trên thế giới chuyện làm người ta hối hận nhất là muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn, anh không hy vọng chờ đến sau khi bọn họ đi rồi, chúng ta mới hối hận vì sao không ở bên họ nhiều hơn, bởi vì bây giờ chúng ta có thể làm được điều đó, không cần tìm lí do biện hộ cho mình, em thấy đúng không?"
P/s: Dù m không muốn cắt ngang thì đọc đến đoạn này cũng thực sự k còn gì để chê anh Cố, quá tinh tế, tỉ mỉ, huhu ngoài đời còn anh nào như này không?
La Bối không biết nói gì chỉ ôm eo anh, vùi đầu vào ngực anh, rầu rĩ mà nói: "...... Em nghe anh nói mà suýt khóc rồi này."
Cố Khiêm Ngôn giống như dỗ trẻ con mà vỗ lưng cô, dịu dàng nói: "Về sau chúng ta là vợ chồng, là người thân mật nhất trên thế giới này, có gì không thể nói, nếu ngay cả suy nghĩ trong lòng em anh cũng không hiểu, ngay cả tâm nguyện của em anh cũng không hoàn thành thì lúc trước anh sẽ không cầu hôn."
Bên kia, ông nội Cố biết Cố Khiêm Ngôn và La Bối chuẩn bị phòng cho ông ở nhà mới thì lúc này khóe miệng vẫn luôn giơ lên.
Quản gia đi theo bên người ông rất nhiều năm, biết rõ tính tình ông, liền nói: "Khiêm Ngôn và Bối Bối rất hiếu thuận với ngài, ngài xem, nói là không ở nhà cũ nhưng vẫn chuẩn bị phòng cho ngài, còn nói lúc nào ngài cũng có thể dọn qua ở, về sau ngài đừng nói Khiêm Ngôn không để ngài ở trong lòng nữa, cậu ấy tôn trọng ngài hơn bất kì ai."
Lúc này ông nội Cố khó khăn lắm mới nói được một câu thật lòng, "Tôi biết, ngay từ đầu nó nói không ở nhà cũ, trong lòng tôi cũng có chút hụt hẫng nhưng bây giờ nghĩ lại chắc nó cũng vì suy xét tới bà nội của Bối Bối cho nên mới mua nhà mới ở bên ngoài, tâm tư của nó còn tinh tế hơn tôi nhiều."
Người già bọn họ có ai không muốn ở cùng con cháu đâu, ai không muốn hưởng niềm vui có con cháu bên cạnh chứ, chẳng qua bây giờ không thể so với trước kia, người trẻ tuổi không thích sống cùng người già, chuyện này cũng có thể hiểu được, quan niệm cuộc sống không giống nhau, rất dễ dàng xảy ra mâu thuẫn.
***
Thời gian một năm cũng không lâu lắm, đối với La Bối giống như chỉ trong nháy mắt, cô từ vị hôn thê của người nào đó trở thành vợ anh, nhìn quyển sổ màu đỏ, hai người đứng trước cửa Cục Dân Chính cười giống như hai đứa ngốc.
Tình yêu, từ khi bắt đầu đi đến lúc kết hôn, thật sự vô cùng không dễ dàng, bọn họ yêu nhau hơn hai năm, trong quá trình này không phải chưa từng xảy ra cãi nhau hay mâu thuẫn, cũng giống như bao cặp đôi yêu nhau khác, cũng sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi mà tranh chấp, đương nhiên, bọn họ cũng có quy định, đó chính là chuyện của ngày hôm nay thì giải quyết trong hôm nay, không thể để đến ngày hôm sau, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, cũng ảnh hưởng đến công việc, không có ai sau khi cãi nhau với người yêu, còn có thể yên tâm làm việc mà không bị ảnh hưởng.
Cố Khiêm Ngôn tìm Giang Tư Hàn làm phù rể, Giang Tư Hàn lần đầu tiên cảm thấy da mặt người này con mẹ nó còn dày hơn tường thành, anh cầm chặt chiếc cốc pha lê, nhìn Cố Khiêm Ngôn, hỏi: "Anh có cần mặt không vậy?"
Nếu không phải hiểu biết tính tình của Cố Khiêm Ngôn, Giang Tư Hàn tỏ vẻ anh có lý do để hoài nghi người này đang khoe khoang cộng thêm thị uy.
Cố Khiêm Ngôn thành khẩn nói: "Tôi cũng không có nhiều bạn bè, Chiêm Kỳ thì nửa năm trước đã kết hôn, anh ấy không thể làm phù rể, nên giờ chỉ còn có anh là thích hợp nhất, Tiểu Giang, người tốt cả đời bình an."
Giang Tư Hàn thở dài một hơi.
Anh đột nhiên cảm thấy mình quá khổ.
Tuy hiện tại anh có danh tiếng cũng có tiền, nhưng anh vẫn không có tâm tư yêu đương, tình cảm đối với La Bối, anh đã sớm chôn sâu trong lòng, từ khi biết