Thực ra Trần Lan không phải người xấu cũng không đến nỗi phải lên án nhưng vấn đề lớn nhất của cô ta đó là không quan tâm chính con trai của mình.
Tuy cô ta không quan tâm Phương Cảnh Châu nhưng vẫn cho bé ăn cho bé mặc cũng không đánh mắng bé.Cô chỉ không cho bé sự quan tâm và yêu thương – trách nhiệm của một người làm mẹ thôi.Vì vậy nên La Bối sẽ không đánh giá nhân cách của Trần Lan. Trần Lan chỉ càng yêu bản thân mình hơn con trai thôi.Vấn đề này người ngoài như cô không thể tham gia được.
Phương Cảnh Châu càng mẫn cảm hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi nên khi Trần Lan muốn đưa bé về nhà,bé sợ hãi lắc đầu đồng thời xê dịch đến bên người La Bối.
Nhưng hiện thực không phải phim truyền hình,dù La Bối phát hiện Trần Lan không đúng nhưng rốt cuộc cô không phải mẹ hay người thân của Phương Cảnh Châu,cô không có quyền ngăn cản Trần Lan đưa bé về nhà.Cô chỉ có thể nhìn Trần Lan kéo Phương Cảnh Châu trở về phòng cách vách.
Bà La ngồi trên sô pha, liên tục thở dài:
"Sao lại làm thế chứ!"
Triệu Phiên Phiên cũng phát hiện Trần Lan hôm nay rất kỳ lạ,cô dò hỏi:
"Mấy hôm trước cô ấy còn vui vẻ, vội vàng cùng bạn trai về quê ăn tết, không phải là hai người gặp vấn đề gì chứ?"
Suy đoán như vậy cũng rất hợp lý vì trước tết các cô gặp Trần Lan còn thấy cô ta rất vui vẻ còn đưa cho La Bối một bao lì xì.Nhưng bây giờ mới được mấy ngày,tại sao lại thay đổi đột ngột như vậy chứ.Nghĩ tới nghĩ lui,có thể là xảy ra mâu thuẫn với bạn trai.
La Bối lo lắng nhìn cửa phòng bên, lắc đầu:
"Em cũng không biết nữa."
Ngay lập tức trong phòng truyền đến tiếng khóc thét của Phương Cảnh Châu khóc làm ba người bên ngoài đều giật mình. La Bối chạy nhanh đến phòng bên cạnh gõ cửa vội vàng hỏi: "Trần Lan, làm sao vậy? Cô mở cửa đi, xảy ra chuyện gì thì nói với chúng tôi xem có biện pháp gì giải quyết không!"
Bên trong phòng, tiếng khóc của bé càng lúc càng lớn,gần như đứt ruột đứt gan.
Ngoài phòng mọi người đều gấp gáp.Bà La cũng tiến lên gõ cửa, cuối cùng Trần Lan cũng mở cửa.Trong phòng khách lại không thấy bóng dáng Phương Cảnh Châu,chắc là đang trong phòng ngủ.
La Bối cố nén sự tức giận hỏi: "Cho dù có vấn đề gì, cũng không thể phát tác trên người trẻ con chứ!Cô nói ra đi có gì chúng ta cùng nhau giải quyết được không?"
Trần Lan dựa vào cửa,nhếch khoé miệng cười lạnh:
"Lạ quá, tôi dạy con tôi, người ngoài như các cô đến đây làm gì không sợ nói ra làm mọi người chê cười à?Sao?Tôi làm mẹ ruột còn không thể dạy nó sao?"
"Trẻ con không phải dạy như vậy."Bà La nói lời thấm thía.
"A,bà La,bà lại dạy tôi việc dạy con à?Hình như tôi nghe nói con trai bà trốn nợ,để lại món nợ khổng lồ cho cô nhi quả phụ các người nhỉ?"
Bà La không hề lên tiếng nhưng đã bị tức giận đến phát run.
"Trần Lan, Cảnh Châu đúng là con của cô nhưng bé cũng là một con người.Cô không thể tùy ý đánh chửi, nếu còn xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi sẽ báo cảnh sát." La Bối trầm giọng nói:
"La Bối cô không cần dọa tôi.Nếu cô thích có thể gọi cảnh sát đến xem, nếu ở trên người nó phát hiện một vết thương nào,tôi sẽ chịu trách nhiệm." Trần Lan cười lạnh.
Nói xong cô ta đóng sập cửa lại.
La Bối nghe xong thì càng thấy lo lắng hơn.Nếu Trần Lan đánh mắng Phương Cảnh Châu thì cô còn có thể ngăn cản,gọi cảnh sát đến để dọa cô ta, nhưng Trần Lan vừa nói vậy là có ý gì?
Cô ta không đánh Phương Cảnh Châu,vậy thì vì sao bé lại khóc to như vậy?
Có phải là cô ta dùng phương pháp còn tàn nhẫn hơn so với đánh chửi không?
***
Liên tiếp mấy ngày sau,La Bối đều không gặp được Phương Cảnh Châu.Trần Lan thì có gọi cơm hộp vài lần, cũng đi ra ngoài vài lần nhưng lại trở về rất nhanh.
La Bối càng ngày càng lo lắng Phương Cảnh Châu, nhưng bé còn quá nhỏ lại không có di động.Trần Lan luôn đóng cửa phòng,cô không thể biết được tình hình của bé.Chỉ là Phương Cảnh Châu từ lúc bắt đầu gào khóc bây giờ đã không có tiếng khóc, làm La Bối vô cùng lo lắng.
Dù biết vậy nhưng La Bối cũng không có cách nào, có mấy lần cô tưởng làm trái với nguyên tắc của chủ nhà mở cửa phòng bên cạnh xem tình huống như thế nào.Nhưng hầu như lúc nào Trần Lan cũng ở nhà kể cả có ra ngoài cũng trở về rất nhanh,cô không tìm thấy cơ hội nào.
Có mấy lần vào buổi tối, La Bối cảm giác mình nghe được tiếng Phương Cảnh Châu gọi cô nhưng khi tỉnh lại, lại không có thanh âm gì, giống như tất cả đều là ảo giác của cô.
La Bối không thể dùng chìa khoá dự bị để mở phòng bên cạnh vì đây là trái pháp luật.Hơn nữa vài ngày sau, Trần Lan gọi thợ tới đổi khoá.Cô càng không thể mở được.Hành động này của Trần Lan làm La Bối càng thêm lo lắng bởi vì Trần Lan ở chỗ này lâu như vậy mà vẫn chưa đổi khóa,bây giờ lại đổi khóa, khó tránh khỏi làm người khác lo lắng.
Cô không vào được phòng bên,bà La cũng không vào được.Khi La Bối còn đang vì chuyện này mà mất ngủ, thậm chí đã định gọi cảnh sát thì lại có cơ hội xoay chuyển.
Trong lúc La Bối vô tình nói chuyện phiếm với bạn mới biết, thôn Thành Trung có không ít cửa hàng thức ăn nhanh, vệ sinh tạm thời không đánh giá nhưng giá cả so với cửa hàng thức ăn nhanh bên ngoài rẻ hơn nhiều cho nên rất đắt khách.Cô không nghĩ tới khách thuê nhà mới Chu Kiến Quốc cũng đang làm thêm cả đưa cơm hộp.
Sở dĩ khiến cho bạn cô chú ý là vì gương mặt và khí chất của Chu Kiến Quốc có thể trở thành hot search soái ca cơm hộp trên weibo.
Nhưng Chu Kiến Quốc không phải làm công ở công trường sao? Công việc chính là làm khuân vác hay là bê gạch.Trong thôn Thành Trung cũng có nhiều người làm công việc này,có một vài công trường bao