La Bối chân thành hoài nghi em gái kia có thể là muốn theo đuổi Chu Kiến Quốc nên mới thuê anh làm việc?.
Chu Kiến Quốc nói mình chưa tốt nghiệp tiểu học thì cô không tin.Đây chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ,cô vẫn cảm thấy Chu Kiến Quốc là một người có năng lực và rất lợi hại.Nhưng mỗi người đều có bí mật, Chu Kiến Quốc không muốn nói,cô cũng sẽ không hỏi.
Sau khi tắm xong, Chu Kiến Quốc lại chuẩn bị ra ngoài đi giao cơm hộp.
Buổi sáng mỗi ngày,anh đến công trường làm việc, buổi chiều mới trở về, ăn cơm tắm rửa xong lại đi giao cơm hộp đến hơn 10 giờ,trong thời gian nghỉ ngơi còn có thể đi giao nước.La Bối cảm thấy người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi lăn lộn như vậy.
Chu Kiến Quốc lại có suy nghĩ của chính mình: "Cô không cảm thấy ngủ rất lãng phí thời gian sao?"
La Bối nghĩ thầm, ngủ mà cũng lãng phí thời gian sao? Cuối tuần cô có thể ngủ cả hai ngày trên giường cũng được.
"Tôi từng đọc được một nghiên cứu,những người bình quân mỗi ngày ngủ bảy đến tám giờ sẽ có tuổi thọ cao trong khi những người ngủ hơn 10 giờ một đêm thì có 80% sẽ chết sớm.Khoảng hơn 10 giờ mỗi ngày tôi sẽ về nhà sau khi giao cơm hộp, đánh răng, rửa mặt, tắm rửa không vượt qua hai mươi phút, bởi vì bận rộn cả ngày, cho nên tôi đi vào giấc ngủ cũng rất nhanh,chưa đến 11 giờ tôi đã ngủ rồi.Buổi sáng 6 rưỡi thì tỉnh. Một ngày tôi ngủ khoảng bảy,tám giờ, tôi thấy rất hợp lý."
"Hơn nữa, theo thống kê, đại đa số người trẻ tuổi ngủ trước 12 giờ rất ít,trong khoảng thời gian này,dù là lên mạng hay xem TV đều rất lãng phí thời gian."
Anh nói có bằng chứng,số liệu, La Bối rất bội phục.
Đến cô cũng sắp bị tẩy não rồi.
Ngày nay,người trẻ tuổi có thể ngủ trước 11 giờ thực sự không nhiều.
Chu Kiến Quốc sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật.
Sau khi nghe Chu Kiến Quốc nói,La Bối thành thật nói: "Tôi cảm thấy về sau anh nhất định sẽ thành công."
Cô tỷ mỷ tìm tòi thì đúng là chưa từng gặp người nào có trí tiến thủ như anh.Hầu như mọi người đều làm việc sáng tám giờ đến,chiều năm giờ tan.Rất nhiều người sau một thời gian tiến vào xã hội,sự nhiệt tình trong công việc cũng sẽ chậm rãi biến mất.Người như Chu Kiến Quốc vừa làm việc với lịch trình dày đặc lại còn rất hưởng thụ loại trạng thái này thì cô thật sự chưa gặp.
Cô nghĩ kể cả Chu Kiến Quốc chưa tốt nghiệp tiểu học như anh kể nhưng chỉ bằng sự nỗ lực này thì thành tích trong tương lai của anh chắc chắn sẽ không tồi.
Chu Kiến Quốc vui vẻ nói:
"Cảm ơn lời chúc của cô."
Rất kỳ lạ là anh cũng không quá có chấp niệm đối với mục tiêu trở nên giàu có,anh chỉ đơn thuần thích loại cảm giác nỗ lực kiếm tiền này thôi.
Suy nghĩ cẩn thận thì con người anh đối với việc ăn uống không có yêu cầu cao, sạch sẽ là được, đối với ở cũng vậy như hiện tại anh ở tầng hầm cũng cảm thấy rất tốt.
Mọi người đều trêu anh cố gắng như vậy là để vì tích góp cưới vợ.Anh không phủ nhận nhưng trong lòng anh biết không phải như vậy.
Nếu cả cuộc đời chỉ cố gắng vì một cái phòng ở thì thật sự không thú vị.
***
Triệu Phiên Phiên rất thương Phương Cảnh Châu.Dù sao cô cũng đã làm mẹ nên không thể hiểu được hành vi này của Trần Lan.Có người mẹ nào đổ cho con mình là ăn trộm trước mặt người ngoài chứ? Lại có người mẹ nào sẽ nhốt con mình trong phòng tối vài ngày chứ? Không bật đèn, không nói với bé câu nào, không để ý tới bé,chuyện này so với đánh mắng bé còn tàn nhẫn hơn.
Phương Cảnh Châu cũng thật sự có bóng ma tâm lý.
Bé rất mẫn cảm với chữ ' ăn trộm', cho dù chỉ nghe nhân vật trong phim truyền hình nói,bé cũng sẽ sợ hãi trốn vào một góc.Nghiêm trọng hơn là hiện tại bé ngủ nhất định phải bật đèn,bé rất sợ bóng tối.
Đúng như Chu Kiến Quốc nói, Trần Lan lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.Nếu để Phương Cảnh Châu tiếp tục sống với cô ta mà luôn có một ngày La Bối không thể can thiệp được vậy thì Phương Cảnh Châu sẽ phải gặp khốn cảnh như thế nào nữa chứ?Không ai có thể đoán được nhưng chắc chắn sẽ không tốt hơn so với hiện tại.
La Bối đoán Trần Lan chia tay với bạn trai, mà rất có khả năng lý do là bạn trai kia của cô ta đã biết sự tồn tại Phương Cảnh Châu.Nên cô ta cho rằng, sở dĩ cuộc đời mình trở thành như vậy đều do Phương Cảnh Châu làm hại.Vì thế mà từ thái độ không quan tâm và không kiên nhẫn lúc đầu đã trở thành chán ghét và căm hận của hiện tại.
Cô gọi điện thoại cho mẹ Trần Lan nói tóm tắt mọi chuyện xảy ra.
Mẹ Trần Lan sốt ruột nói sẽ lập tức đi tàu hỏa đến đây ngay.
La Bối cũng không biết cô làm như vậy có kết quả gì không.Cô không biết đối với một người mẹ thì con gái hay cháu ngoại quan trọng hơn.
Tính cách Trần Lan như vậy chắc chắn có liên quan đến hoàn cảnh sinh hoạt trước đây của cô ta.
Ngày hôm sau Trần Lan cũng biết mẹ cô ta sắp đến đây.Lúc ra cửa vừa lúc đụng phải La Bối, tuy rằng cô ta vẫn có chút kiêng kị La Bối nhưng trong lòng vẫn không nuốt được cục tức nên nhất thời không nhịn được, nói: "La Bối,có phải cô quản cũng quá rộng rồi không?Cô muốn nuôi trẻ con,tôi cho cô làm bảo mẫu miễn phí.Vậy mà cô còn gọi mẹ tôi, còn nói tôi ngược đãi nó. Đây dù sao cũng là việc của nhà tôi,tay cô cũng duỗi quá dài rồi đấy."
"Đó còn không phải ngược đãi sao? Trước mặt người ngoài nói bé là ăn trộm còn nhốt bé ở trong phòng vài ngày, không cho bật đèn, đúng vậy,cô không đánh bé, cũng không mắng bé, nhưng loại hành vi này của cô là ngược đãi tâm lý. Trần Lan, tôi khuyên cô nên đi khám bác sĩ tâm lý đi." La Bối cảm thấy cũng không cần khách sáo với cô ta, có người trời sinh chỉ dám bắt nạt kẻ yếu:
"Mặt khác,cô nghĩ cảm thấy cuộc sống của cô không như ý là do Cảnh Châu nhưng cô phải rõ ràng sở dĩ cô gặp tình cảnh hiện tại là do chính cô tạo thành.Bởi vì không phải bé muốn cô sinh bé ra,bé không có quyền lựa chọn, vậy người phải gánh vác hậu quả và trách nhiệm chính là cô.Cô không thể đem thất bại của mình phát tiết trên người một đứa bé."
Trần Lan tức giận, hốc mắt đỏ bừng: "Cô thì biết cái gì,cô chưa từng làm mẹ đơn thân thì dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi!"
"Đúng,tôi chưa từng làm mẹ nhưng tôi biết một người trưởng thành phải vì quyết định của mình mà trả giá, là chính cô muốn sinh bé, là chính cô lựa chọn làm mẹ đơn thân, không có ai ép cô, vậy cô dựa vào đâu mà bắt một đứa bé gánh trách nhiệm này chứ?Bé có làm sai gì sao?Sai duy nhất của bé là lựa chọn cô làm mẹ!"
Trước khi đi, La Bối quay đầu lại nhìn Trần Lan gằn giọng:
"Không ai chỉ trích việc cô không yêu bé nhưng nếu cô cố ý thương tổn bé,tôi nghĩ ông trời cũng không thể làm ngơ đâu."
Nói xong cô cũng