Chu Kiến Quốc thu hồi tầm mắt, nhìn La Bối liếc mắt một cái,chân thành hỏi: "La Bối, cô cảm thấy tôi là người thế nào?"
"Rất tốt." La Bối thuận miệng trả lời.
"Nghiêm túc một chút, kỹ càng, tỉ mỉ một chút."
Anh cảm thấy kể cả anh mất đi ký ức nhưng anh vẫn là anh, tính cách chắc là sẽ không có thay đổi quá lớn?Chắc là như vậy nhỉ?
La Bối chỉ có thể nghiêm túc mà bắt đầu suy nghĩ vấn đề này,cô cân nhắc một lúc rồi nói: "Anh là người rất nghiêm khắc với bản thân, đương nhiên đây cũng không phải chuyện xấu, anh nỗ lực làm việc kiếm tiền, thậm chí còn cho rằng ngủ là lãng phí thời gian.Dù sao anh cũng cho tôi cảm giác là quá liều mạng,quan trọng nhất là một chút ý tưởng lười biếng anh đều không có còn không cảm thấy mệt mỏi,nói chung tôi cảm thấy rất khâm phục anh."
Có tự chủ hơn nữa đối chính mình vô cùng nghiêm khắc, người như vậy trong xã hội này là vô cùng quý hiếm.
Chu Kiến Quốc gật đầu tán thành: "Thật ra tôi cũng không biết vì sao mà tôi không muốn đi làm những việc vô bổ.Trong đầu tôi như tổn tại một cái đồng hồ, nếu tôi lãng phí thời gian,dù chỉ là một phút một giây, tôi cũng sẽ rất lo âu, chỉ có làm bản thân bận rộn, tôi mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa."
"Cho nên tôi mới nói,anh cần phải thả lỏng một chút,công việc là không bao giờ làm hết nên anh cần phải kết hợp làm việc với giải trí." La Bối nhìn thấy anh đang nhíu mày giống như không giận tự uy, không khỏi cười nói: "Tôi tưởng tượng anh mà làm ông chủ thì chắc chắn nhân viên của anh sẽ rất thảm."
Tất nhiên một ông chủ khắc nghiệt đến gần như vô lý đối với chính bản thân mình thì chắc chắn đối với nhân viên cũng vô cùng nghiêm khắc.
Chu Kiến Quốc thở dài một hơi: "Trừ cái đó ra tôi còn ưu điểm gì không?"
"Anh rất thông minh lại có năng lực,tôi có cảm giác mặc kệ anh ở trong hoàn cảnh nào cũng đều có thể giải quyết được, đây là ưu điểm mà không phải ai cũng có được."
Chu Kiến Quốc giống như một cây xương rồng dù mọc trên sa mạc cũng có thể sống sót.
La Bối lớn như vậy gặp qua rất nhiều người nhưng chỉ có duy nhất Chu Kiến Quốc cho cô cảm giác anh là vàng sáng chói lọi.
Là vàng thì sẽ sáng lên,dù thân ở bất cứ nơi đâu.
Anh làm việc gì cũng vô cùng nghiêm cẩn, cũng thực nghiêm túc, như mở cái cửa hàng không người này,nghe thì không đáng tin cậy nhưng anh có thể có đủ lý do để thuyết phục cô.Anh đem mỗi một chi tiết đều suy xét cẩn thận,nghĩ đến bất kỳ khả năng nào có thể phát sinh.Anh làm cho La Bối có một loại một cảm giác tin tưởng vững chắc cảm thấy chỉ cần đi theo anh,nhất định sẽ thành công.
Chu Kiến Quốc nghe cô nói như vậy thì trong lòng thoải mái rất nhiều.
Nếu do nhân duyên của anh cực kém,dù thời gian mất tích dài như vậy cũng không ai đi tìm dường như cũng không còn quá quan trọng, ít nhất hiện tại có người đánh giá anh cao như vậy,vậy là đủ rồi.
Còn chuyện quá khứ,anh biết có gấp cũng không nghĩ ra,cứ để từ từ đi.
***
Thời gian quay một bộ phim chiếu mạng cũng không dài,giữa trưa Giang Tư Hàn đi phòng làm việc báo cáo, cùng Lưu ca ăn một bữa cơm rồi nhanh chóng chạy về thôn Thành Trung.
Thù lao đóng phim của anh đã lấy được,tất nhiên cũng chỉ so với diễn viên tuyến mười tám tuyến, thù lao đóng phim cũng không cao nhưng đối với anh lại là một khoản tiền rất lớn.
Đầu tiên Giang Tư Hàn đã nghĩ đến mời bọn La Bối cùng nhau ăn một bữa cơm. Lưu ca đối với anh không tồi,bảo tài xế lái xe đưa anh trở về.
Tiểu Vương là tài xế của Lưu ca nên biết ông chủ mình coi trọng Giang Tư Hàn, chưa biết chừng sau này anh chính là siêu sao, cho nên khi nói chuyện cũng khó tránh khỏi nịnh hót: "Giang ca, Lưu ca nói anh rất có tiềm lực, ánh mắt của anh ấy rất chuẩn,nói không chừng từ giờ đến cuối năm là anh sẽ nổi tiếng đấy,đến lúc đó công ty khẳng định sẽ an bài cho anh chung cư tốt hơn, nơi này không tốt lắm."
Đa số các công ty đối với người mới có tiềm chất từ trước đến nay đều sẽ tương đối rộng rãi nhưng Giang Tư Hàn hiện tại còn chưa có thành tích gì.Kể cả Lưu ca muốn chiếu cố anh nhưng cũng sợ tạo thêm kẻ thù cho anh nên vẫn chưa quản nghiêm khắc.Chỉ cần bộ phim này chiếu ra được thuận lợi, Giang Tư Hàn có hi vọng sẽ nổi thì công ty sẽ lập tức cho anh đãi ngộ tốt nhất,sẽ không để anh ở thôn Thành Trung hỗn loạn này nữa.
Giang Tư Hàn đối với chuyện này cũng không thèm để ý,nhìn những khu nhà quen thuộc, thậm chí anh còn có loại cảm giác rất thân thiết: "Nơi này thật ra cũng không tệ,tôi ở cũng quen rồi,mọi người cũng rất nhiệt tình."
Chắc là sắp về nhà nên Giang Tư Hàn không còn trầm mặc ít lời như lúc trước nữa mà bắt đầu chia sẻ với tiểu Vương những chuyện ấm áp mà mình đã gặp được ở nơi đây: "Bà La là người rất tốt,một bà lão hiền lành,thiện lương nhất mà tôi gặp,bà gói sủi cảo ăn rất ngon nhất.Cháu gái của bà cũng là bạn thân của tôi.Khi chúng tôi đi ăn buffet,cả quá trình đều không nói lời nào, cuối cùng phải đỡ tường đi ra.Nếu không có cô ấy thì tôi cũng không biết mình có thể kiên trì đến bây giờ không."
Bản chất của Giang Tư Hàn là một người rất đơn thuần, trong lòng chỉ có âm nhạc.Sau khi đến thành phố này mới học được chút khéo léo đưa đẩy nhưng rốt cuộc anh còn trẻ lại không phải người tỷ mỉ nên khi nói chuyện cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng tiểu Vương nghe xong,trong lòng lại ' lộp bộp' một tiếng.
Hiện tại tuy rằng fans đối với chuyện idol yêu đương đã khoan dung rất nhiều nhưng một người mới còn chưa có căn cơ gì mà mới vừa nổi lên đã lộ ra yêu đương thì nếu không có maketing mạnh mẽ cùng với năng lực xã giao, không thể nghi ngờ là tìm đường chết.Bây giờ Giang Tư Hàn còn chưa có tiếng tăm gì, nếu một khi anh nổi tiếng, tất nhiên sẽ bị không ít thế lực trong giới giải trí này theo dõi.Khối bánh