Giang Tư Hàn không cần nghĩ ngợi đã đáp ứng.
Bây giờ anh còn trẻ chưa đến 24 tuổi nên đối với yêu đương cũng không có nhu cầu.Hơn nữa hiện tại anh muốn đóng phim,đóng một bộ cũng phải hai ba tháng ở đoàn phim,làm gì có thời gian yêu đương, đương nhiên quan trọng nhất anh tự hiểu bản thân mình, lấy điều kiện hiện tại của anh đi yêu đương cũng là chậm trễ con gái nhà người ta.Không nói đến có nhà ở có xe nhưng ít nhất cũng phải đến khi kinh tế của anh ổn định thì trước đó anh sẽ không yêu.
Suy nghĩ như vậy nhưng sau khi đáp ứng Lưu ca, đi ra công ty, nhìn bầu trời âm u không hiểu sao tâm tình vốn nên thoải mái lại có thêm một tia phiền muộn.Anh không nghĩ ra mình bị làm sao, rõ ràng có cơ hội đi thử kính phim truyền hình, rõ ràng tất cả đang phát triển càng ngày càng tốt, vì sao anh lại có cảm giác mất đi một cái gì đó?
Không nghĩ ra.
Sau khi bà La và Triệu Phiên Phiên biết La Bối muốn mở cửa hàng bán cái gì thì đều nhất trí im lặng.
Đúng là mở cửa hàng là một chuyện tốt, chẳng sợ cửa hàng có bé thì cũng coi như là làm buôn bán, nhưng một cô gái trẻ chưa chồng lại cùng một thanh niên độc thân hợp tác mở một cửa hàng bán đồ tình thú,nghe thế nào cũng không đứng đắn.
Nếu bà La là một người bà nghiêm khắc nhất định sẽ phản đối,bà chỉ cần nhìn mấy đồ tình thú để trên bàn trà này cũng đã thấy chướng mắt.
Vẫn là Triệu Phiên Phiên tương đối uyển chuyển mà mở miệng: "Không có sản phẩm có thể lựa chọn tốt hơn sao?Chị cảm thấy sẽ không có nhiều người mua cái này."
La Bối đương nhiên biết hai người nghĩ như thế nào,ngồi ở trên sô pha, kiên nhẫn mà bắt đầu giải thích: "Cháu biết mọi người băn khoăn cái gì, làm ơn,bây giờ là thời đại nào rồi chứ hơn nữa cháu không cảm thấy buôn bán cái này có gì không tốt, thật sự,cháu và Tiểu Chu đã làm khảo sát rất tỷ mỉ, kỹ càng, hiện tại cháu không thể bỏ dở nửa chừng được."
Triệu Phiên Phiên gật đầu: "Chị biết hai người đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, chẳng qua bí mật trong thôn Thành Trung này rất khó giữ, nếu nhiều người biết cửa hàng là do em mở,thì sẽ rất ảnh hưởng tới thanh danh của em."
Thật ra Triệu Phiên Phiên có thể một mình sinh con rồi làm người mẹ đơn thân cũng đủ để chứng minh cô không phải một người để ý ánh mắt người ngoài nhưng cô đã ở cùng La Bối một thời gian dài nên rất yêu quý cô ấy, nói là trở thành em gái ruột cũng không quá,cô có thể không để bụng chuyện của mình, nhưng lại lo lắng La Bối sẽ bị lời đồn đãi vớ vẩn hãm hại nên cũng không khỏi khuyên can.
"Nếu em bán cái khác,chị cũng có thể đầu tư, không nhất định một hai phải làm cái này."
La Bối hiểu ý tốt của Triệu Phiên Phiên nhưng vẫn lắc đầu: "Em không ăn cắp ăn trộm, lại không có làm chuyện gì vi phạm đạo đức,kể cả người khác thật sự bàn tán,em cũng không sợ, hơn nữa nếu người thực sự hiểu con người của em, sẽ biết cái gì là thật cái gì là giả,còn người không hiểu biết,em cũng không cần để ý người ta suy nghĩ như thế nào về em?"
Cuối cùng vẫn là bà La thở dài một hơi, nói: "Cháu muốn làm thì làm đi,phần lớn mọi người thôn Thành Trung này đều là các bác các chú,những người cùng tuổi như Chiêm Kỳ đều là bạn bè cùng cháu lớn lên, bọn họ sẽ không nói gì, chỉ cần chính bản thân cháu cảm thấy có thể làm được,vậy đi làm đi,nếu không đủ tiền,bà cũng vẫn còn một ít."
Từ nhỏ đến lớn, vô luận là làm chuyện gì, chỉ cần La Bối nhận định, thông thường người thứ nhất đồng ý chính là bà nội.
Bà nói, người sống cả đời, khó nhất chính là biết rõ ràng chính mình muốn cái gì, muốn làm cái gì.
Triệu Phiên Phiên thấy bà La đã đáp ứng rồi thì cô cũng không thể phản đối được nữa, chỉ có thể nói: "Được rồi,chị nghe nói các em còn có suy nghĩ mở chi nhánh, nếu đến lúc đó thiếu tiền, có thể tìm chị,chị vẫn còn tiền không dùng đến."
La Bối dở khóc dở cười: "Em vẫn còn tiền mà,mọi người cứ yên tâm,nếu thật sự không đủ,em sẽ nói với mọi người."
Đương nhiên chuyện lớn như vậy ,khi La Bối nói chuyện với Phương Cảnh Châu trong các cuộc nói chuyện hàng ngày vào buổi tối cũng nhắc tới.
Phương Cảnh Châu tuổi còn nhỏ,chắc chắn không hiểu cửa hàng bán đồ người lớn là như thế nào, La Bối cũng không giải thích cho bé,......
"Bối Bối,chị muốn mở công ty làm bà chủ sao?"Giọng nói của Phương Cảnh Châu vô cùng hưng phấn: "Ở nhà trẻ của em có một bạn học,ba mẹ bạn ấy cũng mở công ty, mỗi ngày đều lái xe tới đón,chị làm bà chủ về sau cũng sẽ lái xe tới đón em ra ngoài chơi sao?"
"Cũng không phải mở công ty nhưng cũng coi như làm bà chủ nhỏ,được,chờ chị kiếm đủ tiền mua xe,sẽ lái xe qua đón em đi chơi được không?" Nói xong cô lại càng có mục tiêu để nỗ lực kiếm tiền là mua một chiếc xe bình thường thay cho đi bộ, La Bối lại càng thấy hăng hái hơn.
Cũng may lúc học đại học cô đã thi lấy bằng lái xe rồi.
"Được ạ!" Phương Cảnh Châu dùng sức gật đầu, cũng mặc kệ La Bối không nhìn thấy : "Mở công ty cần rất nhiều rất nhiều tiền đúng không ạ? Bối Bối, ông ngoại mua cho em một hộp tiết kiệm tiền, bên trong có rất nhiều tiền,chị có cần không?"
Hiện tại bé còn chưa có khái niệm rõ ràng về tiền.
Chỉ biết hòm tiết kiệm của mình có rất nhiều tiền.
La Bối bị bé làm cảm động, nhưng vẫn rất nghiêm túc mà nói: "Trước mắt còn không cần, chờ khi nào cần,em cho chị mượn nhé, được không?"
Tuy rằng có vẻ giống như lừa tiền trẻ con, nhưng La Bối hiểu biết tính tình Phương Cảnh Châu,cô nói như vậy,bé sẽ càng cao hứng.
Quả nhiên, giây tiếp theo thanh âm Phương Cảnh Châu vô cùng vui sướng: "Vậy thì em phải càng thêm nỗ lực mà tiết kiệm tiền."
"Hôm nay em có vui vẻ không?" La Bối quan tâm hỏi.