Từ nhỏ,nhân duyên của La Bối đã không tồi.Bây giờ,ra ngoài xã hội,quan hệ với đồng nghiệp trong công ty cũng rất tốt.Có người nói thứ sáu là ngày hạnh phúc nhất trong cả tuần bởi vì gần thứ bảy nhất mà lại xa thứ hai nhất.Chưa đến sáu giờ đã có người nhanh chóng thu thập tài liệu trên bàn.
Chờ đến giờ tan việc, La Bối nhìn thoáng qua di động, Chu Kiến Quốc đã gửi tin nhắn cho cô nói đang chờ cô dưới công ty.
La Bối cầm túi chuẩn bị đi ra ngoài.Một đồng nghiệp nữ vào công ty cùng lúc với cô đi đến cạnh bàn cô, hỏi: "Bối Bối, hôm nay cậu có hẹn không?Nếu cậu rảnh chúng mình đi ăn buffert đi,đáng lẽ hôm nay tớ có hẹn với bạn trai nhưng anh ấy phải tăng ca,tớ rất muốn đi ăn ......Tớ mời cậu!"
Nếu là ngày bình thường, La Bối nhất định gật đầu đáp ứng ngay rồi nhưng hôm nay......
Cô lắc đầu rồi xin lỗi nói: "Tớ có hẹn rồi,giờ anh ấy đang ở dưới lầu chờ tớ, nếu không cậu hẹn người khác đi? Hoặc là ngày mai cậu đi ăn cùng bạn trai cũng được mà."
"Có hẹn? Nam hay nữ?" Đồng nghiệp kéo tay La Bối, tò mò hỏi: "Có phải bạn trai cậu không?"
Trong công ty nhỏ này, nữ nhiều nam ít,nam thì hoặc là đã kết hôn, hoặc là có bạn gái,còn lại.......Thôi vẫn không cần nhắc đến còn La Bối lại là cô gái xinh đẹp nhất tòa nhà này, nhưng đến bây giờ cô còn không có bạn trai,chuyện này làm cho các nữ đồng nghiệp rất tò mò.
La Bối lắc đầu: "Không phải bạn trai,chỉ là một người hàng xóm, quan hệ không tệ lắm, hôm nay vừa lúc có chút việc nên cùng nhau đi ăn một bữa cơm thôi."
Dù bây giờ cửa hàng không người kinh doanh càng ngày càng tốt nhưng cô cũng chỉ nói qua một chút với bà chủ chứ chưa đề cập với đồng nghiệp nào.
Chu Kiến Quốc cũng dặn dò cô đừng nói với đồng nghiệp về chuyện mở cửa hàng hay xào cổ,vì nguyên nhân gì,anh cũng không nói rõ nhưng xã hội này chính là vậy,đừng nói là đối với đồng nghiệp,kể cả bạn bè thân thiết cũng có lúc phải giấu diếm.
"Là nam à?Có đẹp trai không vậy?"Cô ấy thật sự rất tò mò,muốn hỏi rõ bằng mọi giá làm La Bối thật sự bất lực.
La Bối chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Cũng không tệ lắm."
Hai người cùng đi ra công ty vào thang máy, lúc này đúng là giờ tan tầm,thang máy chật kín người.
Mặc kệ ở đâu mỹ nữ, soái ca đều là tài nguyên quý hiếm.
Tuy rằng La Bối cảm thấy mình không phô trương nhưng bất đắc dĩ vì diện mạo xuất chúng nên hầu hết đồng nghiệp nam làm việc trong tòa nhà này đều biết cô, cũng có nhiều người muốn làm quen với cô.
"La tiểu thư,tối nay cô có bận không?Mới có một bộ phim điện ảnh được mọi người đánh giá rất cao,cô có muốn đi xem không?"
"Ngại quá,tôi có hẹn."
"Vậy ngày mai thì sao?Tôi xem dự báo rồi,ngày mai thời tiết rất đẹp, có một nhà hàng mới khai trương,bạn tôi đã ăn thử,nói cũng không tệ,tôi có thể mời cô đi không?"
"Ngại quá, ngày mai tôi cũng có việc."
Các đồng nghiệp nữ trong thang máy đều thấy khó hiểu về việc đàn ông càng bị từ chối càng hăng chỉ tiếc bây giờ La Bối không hề có hứng thú yêu đương.
Đồng nghiệp ghé vào tai La Bối cười nhẹ nói: "Phiền não của nữ thần."
Bình thường như cô lại thoải mái,tự tại.
Thật vất vả cửa thang máy mới mở, La Bối lập tức đi ra ngoài.Tuy Chu Kiến Quốc đi xe đạp điện nhưng lúc này đang là giờ cao điểm, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng,không nên đến trễ.
Mới theo dòng người ra ngoài,cô đã nhìn thấy Chu Kiến Quốc ngồi trên xe đạp điện cúi đầu xem di động.
"Amy,tớ nhìn thấy bạn rồi, hôm nay rất vội, lần sau tớ giới thiệu hai người nhé." Nói xong La Bối nhanh chóng đi xuống bậc thang đến bên cạnh Chu Kiến Quốc.
Từ xưa đến nay,khi mỹ nữ đứng cùng soái ca thì mọi người sẽ được thể nghiệm cái gì là 1+1>2.
Ít nhất có không ít người đều chú ý tới mỹ nữ La ở lầu mười năm đứng cạnh một người đàn ông có nhan sắc có thể so với minh tinh.
Chu Kiến Quốc vẫn mặc áo trắng,quần đen.Hôm nay anh đi gặp khách hàng bàn chuyện làm ăn cho nên ăn mặc cũng nghiêm túc hơn so với mọi ngày làm anh trông càng có tinh thần.
La Bối ngồi đằng sau xe điện. Chu Kiến Quốc lập tức lái xe rời đi,nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập, không thấy bóng dáng.
Từ lúc cô ra đến lúc rời đi, tổng cộng không vượt qua năm phút đồng hồ nhưng vẫn làm nhiều người ngẩn ngơ.
Đặc biệt là hai người mới vừa hẹn La Bối.
Một người đồng nghiệp khác vỗ vai người kia, cảm khái nói: "Về sau không nên nói nữ thần chỉ yêu phú nhị đại nữa.La nữ thần đúng là rất khác biệt.Tôi cảm thấy so với tiền tài thì nhan sắc càng khó tìm vì vậy một số em gái yêu cầu có phòng có xe phải nói là vô cùng tri kỷ,nếu ai cũng yêu cầu diện mạo và dáng người thì đúng là càng làm cho người ta tuyệt vọng."
"............"
"Cậu câm miệng đi được không?"
***
Chu Kiến Quốc lái xe đạp điện thật sự rất lợi hại.
Trong dòng xe cộ tấp nập trên đường,anh vượt qua từng người một cách rất nhẹ nhàng và điêu luyện , hơn nữa còn không có một chút xóc nảy nào. La Bối đặt túi xách giữa mình và Chu Kiến Quốc tạo ra khoảng cách.
Lúc này mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi,vẫn chiếu những tia nắng nghịch ngợm xuống đường nhưng La Bối ngồi sau xe,tóc dài bị gió nhẹ thổi bay,vô cùng thoải mái.
Khi tới nhà hàng đã hẹn trước còn phải mười phút nữa mới đến sáu rưỡi.
La Bối sửa sang tóc tai và trang phục,còn lấy gương ra ra dặm lại phấn, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp khách hàng,đương nhiên muốn chú ý hình tượng.
Sáng nay Chu Kiến Quốc đã gọi điện đặt trước phòng riêng.Dù sao hôm nay cũng là tối thứ sáu,người ra ngoài ăn cơm rất nhiều,ăn bên ngoài sẽ khó tránh khỏi ồn ào,nhất định sẽ ảnh hưởng đến công việc.
May mà khi bọn họ đến thì giám đốc khách sạn còn chưa tới.
"Hôm nay cũng không nhất định có thể thành công,làm ăn là như vậy,mất tiền mất công cũng chưa chắc đã được việc." Chu Kiến Quốc biết đây là lần đâu tiên La Bối làm việc này nên nói cho cô chuẩn bị trước tâm lý: "Quan trọng hơn là tuy chúng ta chủ động hẹn ông ta nhưng chúng ta ngang hàng.Giám đốc khách sạn chấp nhận cuộc hẹn này là bởi vì ông ta biết ở khách sạn để một cái máy bán hàng tự động sẽ đem lại lợi ích cho họ, cho nên lúc thương lượng chúng ta không cần quá nịnh bợ ông ta, cũng đừng làm thấp bản thân,cứ nói chuyện như hợp tác bình thường là được."
La Bối đúng là có chút khẩn trương nhưng cũng không khẩn trương như Chu Kiến Quốc tưởng tượng.
"Yên tâm đi,tôi cũng không biết cách nịnh bợ người khác đâu."
Điểm này Chu Kiến Quốc hoàn toàn không cần lo lắng.
"Cô thử xem nhà hàng này có phiếu giảm giá không?"Khi Chu Kiến Quốc đi vào đây có ngẫu nhiên nghe thấy người nói.
"Thiếu chút nữa quên cái này."Tuy rằng cửa hàng của bọn họ đã có chút lợi nhuận nhưng cũng không nhiều.Kể cả có mời người ta ăn cơm,bọn cô cũng vẫn nên tiết kiệm một chút.La Bối vội vàng lấy di động trong túi ra,mở APP,tìm nhà hàng này để tìm phiếu giảm giá.
Bọn họ mời người ta ăn cơm nên không thể gọi phần ăn giảm giá,vậy thì người ta sẽ không được tùy ý chọn món, cuối cùng La Bối chỉ mua mấy món phổ biến.
Tuy đã hẹn sáu rưỡi nhưng vẫn luôn chờ đến gần bảy giờ Triệu giám đốc mới đến.
Triệu giám đốc là một người đàn ông trung niên, không cao lắm, cũng có chút phát tướng.Có lẽ do thời tiết nóng bức nên trên mặt ông ta nhễ nhại mồ hôi, thoạt nhìn có chút dầu mỡ.
Ông ta vừa vào phòng khi nhìn thấy La Bối,hai mắt sáng rực lên.
"Triệu giám đốc,chào ngài, tôi là Chu Kiến Quốc, vị này là La Bối, La tiểu thư,đồng nghiệp của tôi." Chu Kiến Quốc đứng dậy tự giới thiệu.
"Ngồi đi,ngồi đi." Triệu giám đốc lựa chọn ngồi ở đối diện La Bối, cười tủm tỉm nói: "Ngại quá,chiều thứ sáu, khách sạn đều có cuộc họp hàng tuần,lúc tôi lái xe lại đây còn bị tắc đường nên mới chậm trễ thời gian làm mọi người đợi lâu rồi phải không?"
"Triệu giám đốc không giống chúng tôi,ngài bận rộn nhiều việc, chúng ta rảnh rỗi chờ ngài một chút có sao đâu chứ." Mặt Chu Kiến Quốc không đổi sắc nói như vậy.
La Bối nghĩ thầm,vậy mà lúc nãy anh còn dặn cô không cần quá nịnh bợ, kết quả thì ai là người nịnh bợ chứ......
Triệu giám đốc nghe xong cười càng vui vẻ hơn.Tuy ông ta làm giám đốc nhưng hàng ngày vẫn phải giao tiếp với đủ thể loại khách hàng,đâu thoải mái như mọi người tưởng tượng chứ,đã mệt thì chớ về đến nhà còn phải xem mặt của mụ vợ già,nghe bà ta lải nhải.Càng lớn tuổi ông ta càng thích nghe loại lời nói nịnh hót này sẽ làm ông ta thư thái hơn rất nhiều.
Con người có ai mà không yêu cái đẹp, nhìn em gái này vừa trắng vừa đẹp,tuy bên cạnh là đàn ông nhưng cũng rất đẹp trai,bây giờ tâm tình của Triệu giám đốc thực sự rất tốt,ông ta cảm thấy mình như trẻ ra mấy chục tuổi.
Sau một bữa cơm, Chu Kiến Quốc đã không dấu vết mà nịnh nọt làm mặt mày Triệu giám đốc hớn ha hớn hở.
La Bối ngẫu nhiên cũng chen vào vài câu,cô cảm thấy vụ làm ăn này có cơ hội thành công rất cao.Trong lúc ăn cơm, Triệu giám đốc đã nói ông ta có thể tự làm chủ được việc đặt một máy bán hàng tự động ở đại sảnh khách sạn đại sảnh.Hơn nữa phía trên cũng không phản đối.
Tuy Chu Kiến Quốc không uống rượu nhưng lúc nói chuyện cũng uống rất nhiều,nên lúc này phải đi nhà vệ sinh giải quyết.
Trong phòng chỉ còn lại La Bối và Triệu giám đốc. La Bối thực sự thấy không thoải mái với ánh mắt dầu mỡ của Triệu giám đốc cũng sắp không nhẫn nhịn được.
Triệu giám đốc kéo ghế dựa, để sát vào La Bối, cười nói: "Bối Bối làm việc ở đâu vậy?"
......
La Bối trầm mặc suy nghĩ tuy rằng Chu Kiến Quốc nói bọn họ ngang hàng nhưng thực sự vẫn là bọn họ đang cầu ông ta giúp đỡ, cho nên chỉ có thể trả lời: "Ở công ty mậu dịch."
"Công ty mậu dịch sao?Vậy cũng không tồi." Triệu giám đốc nói rồi để tay lên vai La Bối,vừa nói vừa xoa: "Bối Bối,chắc em vừa tốt nghiệp đại học đúng không?Chắc là đi làm rất vất vả nhỉ?"
La Bối vội vàng né tránh, ngồi ở vị trí của Chu Kiến Quốc,đôi tay nắm thành quyền đặt ở trên đầu gối: "Không vất vả."
Mày Triệu giám đốc nhăn lại nhưng vẫn vui vẻ đuổi theo ngồi bên cạnh cô, lúc này trực tiếp kéo tay cô: "Em còn xinh đẹp hơn cả minh tinh,chỉ cần em đồng ý,chắc chắn sẽ sống rất thoải mái."
Ông ta còn chưa nói xong, La Bối đã đứng dậy,cô nhẫn nhịn không nôn ói nói: "Triệu giám đốc,ngại quá,tôi đi toilet một chút."
Nói xong cô nhanh chóng rời khỏi phòng,vừa ra khỏi phòng,cô đã dựa vào tường, nhớ lại hương vị của người hàng năm hút thuốc lá còn có vẻ mặt đáng khinh của ông ta, hận không thể đi vào đạp cho Triệu giám đốc kia một cái.
La Bối rất khó chịu.Lúc trước,cô theo bà chủ đi xã giao, cũng từng gặp đàn ông trung niên đáng khinh nhưng những người này còn có chút đúng mực, nhiều nhất chỉ nói đùa giỡn một chút.Nếu thấy cô im lặng, những người đó cũng sẽ thức thời không nói gì nữa vì dù sao cũng phải nể mặt mũi bà chủ.Chỉ có Triệu giám đốc này mới động tay động chân,ông ta coi cô là loại người gì chứ?
Nhưng cô có tức giận thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể làm gì,cũng không thể thật sự đi đánh ông ta, như vậy việc làm ăn hôm nay chắc chắn sẽ thất bại.Cô biết Chu Kiến Quốc đã rất