Ly: Nay chăm quá❤️❤️❤️
Chương 59: Hiểu lầm.
Thật ra Chu Kiến Quốc rất rõ ràng, sở dĩ anh cẩn thận săn sóc chiếu cố bà La một cách cam tâm tình nguyện, không oán không hối như vậy, một phương diện đúng là bởi vì quan hệ hợp tác của anh và La Bối là quan hệ bạn bè hữu nghị sâu sắc, nhưng về phương diện khác là bởi vì anh phát hiện tình cảm của mình với La Bối trở thành tình yêu nam nữ, tuy rằng trước mắt anh còn chưa nói với La Bối, cũng chưa có hành động thực tế theo đuổi cô nhưng không biết từ lúc nào không hay, anh cũng đã giống với những tên đàn ông khác, học cách lấy lòng đối phương.
Anh suy nghĩ, cuộc đời thật đáng buồn.
Tuy suy nghĩ như vậy nhưng động tác gọt táo trên tay vẫn không bị chậm trễ chút nào, khách thuê nhà và chủ nhà ở thôn Thành Trung đến thăm mang tới trái cây và sữa bò, nếu không hỏng thì bà La có thể ăn đủ nửa năm.
Bà La nhìn Chu Kiến Quốc, nhìn như thế nào cũng thấy vừa lòng, cảm thấy anh đúng là cháu rể lý tưởng của bà, trải qua một đoạn thời gian khảo sát thăm dò, bà cảm thấy Bối Bối đi theo Chu Kiến Quốc, tương lai nhất định sẽ sống rất hạnh phúc, như vậy bà cũng có thể yên tâm.
Nghĩ đến lời nói của bà lão ở phòng bệnh bên cạnh, bà suy nghĩ rồi hỏi dò: "Tiểu Chu à! Bà thực sự không nghĩ ra bây giờ quan hệ của cháu với Bối Bối nhà bà là như thế nào? Nói hai đứa là người yêu thì các cháu đều không thừa nhận, nói không phải, nhưng tấm lòng của cháu với bà, nếu nói không có quan hệ gì với Bối Bối thì bà không tin."
Chu Kiến Quốc thật ra có chút tiếc nuối, bởi vì người hỏi câu này không phải La Bối: " Bà ơi, bà đúng là có hoả nhãn kim tinh, bà có mắt thần, cháu thấy bà đã nhìn thấu được chút tâm tư nhỏ bé của cháu rồi, chẳng qua, có một số việc cháu phải suy nghĩ kĩ lại đó là có trách nhiệm với bản thân cháu cũng là với Bối Bối. Bọn cháu không chỉ là bạn tốt mà còn là đối tượng hợp tác làm ăn, cháu bắt buộc phải suy nghĩ nhiều hơn, nhưng, bà yên tâm đi, cháu nhất định sẽ xử lý tốt, cho nên bà cũng đừng hỏi Bối Bối, bây giờ cô ấy chỉ nghĩ đến bà thôi cũng vừa lúc trong khoảng thời gian này cháu sẽ suy nghĩ cẩn thận lại."
Bà La nhận quả táo mà anh đã gọt sạch dường như suy tư gì nhìn anh: " Cháu lo lắng không thể lo cho tương lai của Bối Bối sao?"
"Không phải." Chu Kiến Quốc khẳng định lắc lắc đầu: "Cháu tin tưởng với năng lực của cháu thì cháu nhất định có thể cho người cháu thích một tương lai không cần lo nghĩ, với lại, bà ơi, có lẽ bà không thể hiểu được những lời cháu nói nhưng cháu vẫn luôn cảm thấy Bối Bối không cần dựa vào bất cứ ai mới có tương lai, đúng là bởi vì như vậy, cháu mới thích cô ấy."
"Là vấn đề của bản thân cháu, cháu chưa suy nghĩ chu đáo và cẩn thận, cho nên, cháu muốn cho chính mình một khoảng thời gian, bà thấy sao ạ?"
Bà La đương nhiên không có ý kiến, bà cười tủm tỉm nhìn Chu Kiến Quốc: "Được."
Đứa bé này đã bộc bạch hết lòng mình với bà, bà còn có thể nói cái gì chứ, dù sao đây cũng là việc của chính bản thân chúng nó, bà lại không thể nhúng tay đi quản quá nhiều.
Chu Kiến Quốc lại nói: "Nếu muốn cùng Bối Bối ở bên nhau, cháu hi vọng cháu là người đầu tiên nói với cô ấy cháu vô cùng thích cô ấy, còn nếu chúng cháu không thể ở bên nhau thì những vấn đề rối rắm này một mình cháu biết là được rồi, cho nên, bà ơi, bà có thể tạm thời giữ bí mật này cho cháu được không?"
"Được."
Bà La cười cười lại nói: "Nếu khi nào cháu quyết định muốn làm cháu rể bà thì nói với bà, bà sẽ giúp cháu nói tốt trước mặt Bối Bối."
Chu Kiến Quốc lập tức chắp tay cảm ơn bà: "Vậy thì bà chính là quý nhân của cháu."
***
Hầu như ngày nào chú Trình cũng đến viện thăm bà La, mỗi lần ngồi lại cũng đến vài tiếng đồng hồ.
Ông thấy ngày nào Chu Kiến Quốc cũng ở chỗ này chăm sóc bà La, nếu nói trong lòng không tò mò là không có khả năng. Chú Trình là một người có bề ngoài khác hẳn với nội tâm, lúc nào trong tay cũng cầm một quả đào, bộ dạng vô cùng hòa ái, đối với ai cũng lễ phép, ai có thể dự đoán được ông chính là đại ca xã hội đen chứ.
Chú Trình tự nhiên cũng hiểu lầm Chu Kiến Quốc chính là bạn trai của Bối Bối, về tư tâm, chú Trình luôn coi Bối Bối như con gái ruột thịt nên cũng lưu tâm quan sát Chu Kiến Quốc.
Chờ lúc bà La ngủ trưa, chú Trình liền mời Chu Kiến Quốc đi một tiệm cơm gần bệnh viện để ăn cơm, thuận tiện tâm sự.
Chú Trình xắn tay áo lên, trên cánh tay ông là hình xăm hàng thật giá thật chứ không phải hình dán.
Chu Kiến Quốc cũng biết chú Trình là dựa vào cái gì làm giàu, tất cả thôn Thành Trung này là được ông che chở nên mới không có ai dám gây chuyện, người khác đều phải cho ông chút mặt mũi.
Chú Trình vẫn luôn tiếc nuối, nếu con của ông cùng tuổi với Bối Bối thì dù nói gì ông cũng phải tác hợp cho chúng với nhau, thật đúng là hời cho thằng ranh con này.
"Cậu chính là tiểu Chu à?"
"Vâng."
Dù phải đối mặt với đại ca thì Chu Kiến Quốc vẫn như cũ không sợ hãi hay cố gắng nịnh nọt, cái này làm chú Trình rất vừa lòng, phải biết rằng rất nhiều tên nhóc ở thôn Thành Trung khi nhìn thấy ông ngay cả một câu cũng không nói rõ.
"Nhà cậu có mấy người?"
Chu Kiến Quốc nghĩ thầm, anh đâu có biết, nhưng ngoài miệng vẫn thành thật trả lời: "Nhà cháu chỉ có một mình cháu."
Mồ côi? Sắc mặt chú Trình cũng thay đổi, ánh mắt cũng mang theo chút đồng tình, nhưng ông suy nghĩ lại, mồ côi cũng không phải không tốt, ít nhất cậu ta sẽ định cư ở đây, vậy thì Bối Bối cũng không đến mức phải gả đi xa, mẹ La cũng không đến tuổi này còn cả ngày lo lắng quan hệ của cháu gái với nhà chồng.
"Công việc của cậu là gì?"
"Lúc trước làm khuân vác ở công trường còn bây giờ đang làm công ở gara oto."
"Một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?"
Chu Kiến Quốc: "......" Chú đang tra hộ khẩu