Vẻ mặt Chu Kiến Quốc kiểu "sống không còn gì luyến tiếc" ngồi trên xe buýt, lúc này trên xe đã không còn người nào ngoài anh và tài xế, anh ngồi ở hàng cuối cùng nghĩ thầm: "Hay rồi! Bây giờ mà anh không thể khôi phục ký ức, không thể chứng minh được mình còn độc thân thì anh cũng được toại nguyện, chỉ có thể làm bạn thân và bạn hợp tác làm ăn với La Bối thôi ...... Lợi nhuận cứ chia theo phần trăm, việc kinh doanh cũng sẽ không chịu ảnh hưởng, đúng ra anh nên thở dài nhẹ nhõm mới phải vì đây chính là kết quả mà anh mong muốn lúc đầu nhưng mà không hiểu sao trong lòng anh lại khó chịu đến vậy.
Cho nên, điều đó được giải thích là sâu trong nội tâm của anh đã muốn được ở bên La Bối rồi đúng không?Nhưng lúc đó, anh không muốn thay đổi trạng thái vốn có hoặc không hy vọng có chuyện xảy ra mà bản thân anh không khống chế được nên mới lấy cớ do kinh doanh?Tóm lại, không phải anh không muốn cùng La Bối yêu đương mà anh sợ.
Anh vô cùng tự tin ở những lĩnh vực khác nhưng trên phương diện tình cảm này thì anh chưa học được cách có thể điều chỉnh tự nhiên tình cảm của mình.
Nhưng trên thế giới này, liệu có người nào có năng lực đó chứ?
Ôi, Chu Kiến Quốc thở dài thật sâu một hơi, cảm thấy tâm trạng vô cùng ủ dột.
Lúc này chỗ tốt duy nhất là anh không cần rối rắm, đúng vậy, rối rắm cũng vô dụng, trước khi anh chứng minh mình là cẩu độc thân thì kể cả anh có theo đuổi La Bối đến cảm động trời đất thì cô cũng sẽ không dễ dàng đi về phía anh một bước.
Tại sao nghĩ như vậy cũng không làm anh cảm thấy vui vẻ ngược lại còn muốn mắng người cho hả giận?
Giang Tư Hàn đi vào phòng bệnh của bà La, La Bối vừa mới chuẩn bị rửa mặt, lúc nhìn thấy anh còn rất kinh ngạc.
Trong tay anh cầm tổ yến và một ít đồ bổ dưỡng, lúc anh đưa cho La Bối còn cố gắng nói nhỏ để không quấy rầy đến các cụ trong phòng bệnh: " Tổ yến này là có người tặng cho tôi, tôi cũng không cần uống cái này...... Nhưng hải sâm và nhung hươu này là tôi mua."
La Bối nhận đồ anh đưa rồi đặt ở trong ngăn tủ khóa kỹ, lúc này mới ý bảo Giang Tư Hàn cùng nhau rời đi phòng bệnh, sau khi đóng lại cửa phòng, cô mới nói nói: "Đây là tâm ý của anh, tôi không cự tuyệt, dạo này anh có rảnh không mà đến đây? Tôi xem trên weibo, dạo này anh ra rất nổi tiếng đó, mọi người đều đang xem bộ webdrama anh đóng."
Giang Tư Hàn rốt cuộc đã đi vào mắt công chúng, La Bối không biết có người ở sau lưng thúc đẩy marketing không, nhưng không thể phủ nhận người thu hoạch lợi ích lớn nhất của bộ webdrama này là Giang Tư Hàn.
"Đáng lẽ cô phải nói cho tôi từ sớm, nếu không phải tôi nghe tiểu Chiêm nhắc tới, thì có khi đến lúc bà La xuất viện tôi cũng không biết." Giang Tư Hàn thở dài một hơi: "Lần này tôi cũng không giúp đỡ được gì cho cô, tôi nghe tiểu Chiêm nói, mỗi ngày tiểu Chu đều tới chăm sóc bà La, như vậy tôi cũng yên tâm, nếu không chỉ có một mình cô sẽ rất vất vả."
La Bối cười cười, đưa Giang Tư Hàn đến một chỗ hành lang tương đối yên tĩnh mới nói: "Lần này đúng là phải cảm ơn anh ấy nhưng còn anh thì sao? Dạo này rất bận à?"
"Ừ." Giang Tư Hàn gật đầu: "Anh Lưu đang bàn cho tôi một đại ngôn, tháng sau tôi lại vào đoàn phim, đợt này cũng chưa có thời gian trở về thôn Thành Trung."
"Bận rộn là chuyện tốt mà, phòng của anh còn muốn để lại không? Tôi cảm thấy về sau anh sẽ không trở về ở, bây giờ, anh cũng coi như người nổi tiếng rồi, chờ sang năm sự nghiệp của anh sẽ cao hơn một bậc nữa, đến lúc đó người đại diện của anh sẽ không cho phép anh ở tại nơi hỗn tạp như thôn Thành Trung, bên này không có tính bảo mật, bị phóng viên biết anh ở nơi này cũng rất phiền toái."
La Bối cảm thấy Giang Tư Hàn sẽ không lại ở tại thôn Thành Trung, đứng ở góc độ là bạn bè, cô cũng hy vọng anh trả lại phòng, bây giờ có thể tìm một chung cư có tính bảo mật chút, ít nhất là phương diện riêng tư tốt hơn.
Thật ra anh Lưu cũng từng nói qua với Giang Tư Hàn về vấn đề này, nói công ty sẽ giúp anh tìm một chung cư nhưng bị anh uyển chuyển từ chối.
Anh rất thích nơi này, anh biết rõ về sau mình sẽ có rất ít cơ hội trở về nơi này, nhưng anh vẫn không muốn dọn đi, có lẽ trong tiềm thức anh cũng biết, một khi dọn khỏi nơi này thì anh sẽ cách những người bạn này càng ngày càng xa.
Anh rất ghét loại cảm giác này nhưng chính anh cũng không làm gì được.
"Cứ để lại đi." Giang Tư Hàn tự giễu cười: "Giới giải trí không nói trước được, có thể sang năm tôi lại không có phim để đóng, đến lúc đó không phải lại về như cũ sao? Dù sao tôi cũng phải lưu lại cho mình một con đường."
La Bối theo bản năng mà lắc lắc đầu: "Chắc chắn sẽ không."
"Không nói đến chuyện này nữa, đây, cô cầm đi." Giang Tư Hàn từ trong túi áo khoác lấy ra mấy tờ phiếu, đưa cho cô: "Có người tặng tôi mấy cái phiếu mua sắm nhưng tôi cũng không dùng đến."
Mấy tờ phiếu này đều của mấy siêu thị hay cửa hàng lớn, La Bối vừa nhìn tính tổng cộng ra cũng phải vài ngàn, cô không thể không biết xấu hổ mà lấy nên đẩy trở về.
"Anh cầm lại đi, lần này anh đến đã mang nhiều thứ quý lắm rồi, còn cho tôi cái này...... Tiểu Giang, anh để lại mà dùng, tôi vẫn còn tiền mà."
Không phải La Bối nói an ủi anh, lần này bà nội nằm viện, thật ra cô không tốn bao nhiêu tiền, chú Trình gạt cô trực tiếp giao tiền viện phí, Triệu Phiên Phiên lại bắn cho một một vạn, nhóm các bà các cô thôn Thành Trung còn thường xuyên lại đây đưa canh rồi thức ăn.
Chú Trình nói với cô bà La giống như mẹ ruột chú ấy, mẹ nằm viện, con cái có thể không nhìn thấy sao? La Bối biết tình cảm của chú với bà nội nên cũng không từ chối nữa.
Giang Tư Hàn khăng khăng đưa cho cô: "Bối Bối, cô nói như vậy khác gì coi tôi như người lạ, dù sao tôi cũng không dùng được cái này, chẳng lẽ cứ để đấy cho hết hạn sao? Chắc chị Phiên cũng đưa cô tiền rồi đúng không, tiền của chị ấy, cô lấy sao tiền của tôi thì cô lại