Sau khi giúp ông lão điền đầy đủ thông tin làm thẻ hội viên, Chu Kiến Quốc và La Bối tự mình đưa ông và tài xế tới cửa, đây là khách hàng lớn nhất từ lúc bọn họ mở cửa hàng tới nay, người bình thường nhiều nhất cũng chỉ nạp 500 hoặc 1000 tệ, còn như ông cụ này một lần nạp hẳn 5000 tệ thì đúng là gặp lần đầu tiên.
Ngày nay, rất nhiều phòng tập thể thao thậm chí là tiệm trái cây đều có kịch bản lừa đảo này, trước lừa dối người khác làm thẻ, kết quả không đến hai ba tháng liền đóng cửa, tìm không thấy người, đúng là bởi vì chuyện như thế càng ngày càng nhiều, cho nên rất nhiều người biết làm thẻ rất nhiều ưu đãi mà động tâm nhưng hầu hết không ai chịu làm.
Tuy ông cụ hay cằn nhằn, bắt bẻ nhưng một lần nạp 5000 tệ, tất nhiên ông là người rất có tiền nhưng về phương diện khác không phải cũng là xuất phát từ tín nhiệm bọn họ hay sao?
Trong lòng La Bối rất ấm áp dễ chịu.
Gặp qua những kiểu người quái gở đủ loại, bây giờ gặp người khách hàng như ông lão, sao có thể không vui vẻ chứ?
Tài xế kéo cửa xe ra nhưng ông lão lại không lập tức lên xe, mà đứng ở cửa xe quay đầu lại nhìn về phía Chu Kiến Quốc với ánh mắt tìm tòi, đánh giá, kể cả người như Chu Kiến Quốc cũng thấy lạnh sống lưng.
"Rửa xe rất sạch, lần sau tiếp tục duy trì."
Chu Kiến Quốc nhếch nhếch khóe miệng: "Cảm ơn ngài."
"Lần sau rửa xe còn phải sạch hơn hôm nay, vẫn là câu nói kia, nếu đã quyết định làm cái gì thì phải làm được tốt nhất." Ông lão lại cường điệu một lần: "Hoặc là không làm, hoặc làm được tốt nhất."
Chu Kiến Quốc: "......"
Tại sao người này lại thích lên lớp anh như vậy nhỉ? Nếu không biết còn tưởng đây là người nhà của anh, xem tuổi, chắc chắc không thể là cha anh được, vậy chỉ có thể ông nội.
"Thầy Chu đi thong thả!" Chu Kiến Quốc cao giọng hô một câu: "Hoan nghênh lần sau lại tới!"
Khóe miệng ông lão hơi co quắp nhưng tâm tình vẫn rất tốt lên xe, tài xế của ông lại rất kì lạ, trước khi lên xe còn cúi người thật sâu chào Chu Kiến Quốc, lúc này mới lên xe lái oto rời đi.
La Bối đi đến bên cạnh Chu Kiến Quốc, thấp giọng nói: "Ông cụ này đúng là rất kì lạ."
Chu Kiến Quốc nhún vai: "Mặc kệ ông ta thế nào, dù sao cũng nạp 5000 tệ cho cửa hàng, mặc dù tôi bị dạy bảo một lúc cũng đáng giá."
La Bối không khỏi suy nghĩ nhiều chút: "Anh họ Chu, ông cụ cũng họ Chu, có khi nào trước đây hai người quen biết không?"
"Đã bảo cô ít xem phim truyền hình thôi mà." Chu Kiến Quốc giơ tay gõ gõ đầu cô: "Người khác không biết, chả lẽ cô còn không biết sao? Cái họ này là tôi tùy tiện bịa ra, hơn nữa, nếu ông ta biết tôi, tại sao lúc gặp tôi phải giả vờ không quen biết, chỉ có thể nói ông lão này vốn dĩ thích dạy bảo người khác, không thấy tài xế của ông ta không dám nói một câu sao? Chắc bị dạy dỗ quen rồi."
La Bối nghĩ lại cũng đúng, Chu Kiến Quốc mất tích lâu như vậy, nếu thật là người quen biết anh thì chắc chắn liếc mắt cũng có thể nhận ra, đằng này còn nói chuyện lâu như vậy mà không nhận ra thì đúng là lạ.
"Tôi chỉ hy vọng anh có thể nhớ lại." La Bối có chút thất vọng.
Chu Kiến Quốc vừa rồi còn cảm thấy tay đông cứng, nhưng lúc này lòng bàn tay đã nóng lên rồi, anh hoạt động ngón tay có chút sưng đỏ, nói với La Bối: "Tùy duyên đi, loại chuyện như ký ức này, không nói trước được."
Thật ra anh cũng muốn mau chóng khôi phục ký ức, đương nhiên anh không có quá lớn hứng thú tìm thấy người nhà gì cả, anh chỉ muốn chứng minh thân phận độc thân của mình.
Nhưng anh cũng rõ, loại chuyện này không thể gấp gáp được, lúc nào nên nhớ lại tự nhiên sẽ nhớ lại, đã không nhớ ra còn tạo thêm áp lực cho bản thân, vậy không phải tăng thêm phiền não sao?
"Đúng vậy." La Bối nhớ tới cái siêu xe của ông lão, lại nói đùa anh: "Nếu đúng ông lão quen biết anh thì có lẽ anh cũng là đại gia cũng nên, người giàu mất tích thì chỉ cần một giây là có người tìm được, không đến mức như anh mất tích lâu như vậy còn không có ai tìm."
La Bối vẫn luôn cảm thấy với khí chất và kiến thức của Chu Kiến Quốc thì chắc chắn anh không phải người tầm thường, nhưng một người như vậy nếu mất tích thì đúng ra phải nhanh chóng tìm ra mới đúng? Không hiểu sao qua lâu như vậy, còn không có người tới tìm Chu Kiến Quốc.
Chu Kiến Quốc cũng nghĩ như vậy, anh vẫn còn nhớ một vài mảnh đoạn kí ức trong có lái Porsche cũng có biệt thự, vậy nếu anh thật sự có tiền như vậy thì không đến nỗi mất tích thời gian lâu như vậy cũng không nổi một chút bọt nước chứ?
Ôi!!!
Có khi những đoạn ký ức mơ hồ đó cũng là anh tự nghĩ ra.
"Thôi được rồi, không nói cái này nữa, sau khi đóng cửa tiệm, tôi đi siêu thị mua cho anh tuýp kem dưỡng da tay, anh nhất định phải bôi đó, ngày nào cũng rửa xe thế này, da tay sẽ tổn thương mất." La Bối chưa cho Chu Kiến Quốc cơ hội cự tuyệt: "Tôi nói mua thì sẽ mua, hơn nữa anh nhất định phải dùng, anh nghĩ mà coi, một tuýp kem dưỡng có bao nhiêu tiền đâu, chỉ mấy đồng tiền là có thể mua được, mà nếu anh không bôi, tay bị nứt da hoặc bị gì đó, đi phòng khám thì chắc chắn không chỉ mấy đồng thôi đâu."
"Chị Bối đã lên tiếng, sao em có thể không nghe chứ?"
Khí hậu mùa đông, từ đầu Chu Kiến Quốc đâu có nghĩ dùng gì mà kem dưỡng ẩm nhưng bất đắc dĩ mặt khô nứt nẻ mới phải dùng, bây giờ đến tay cũng phải bôi, không nhìn cậu học đồ ngày nào cũng chuẩn bị một tuýp kia sao.
Cậu học đồ đi đến, vừa lúc nghe được kem dưỡng da tay: "Anh Chu, anh phải dùng