Sau khi Chu Kiến Quốc rửa mặt bằng nước lạnh đã tỉnh táo lại, anh ngồi xuống bên cạnh La Bối, vỗ bả vai cô nói: "Dậy đi, mọi ngươi về hết rồi."
Anh gọi vài lần, cô mới mơ mơ màng màng mở to mắt, đầu vẫn hơi choáng váng, mặt cũng nóng lên, ngây ngốc vâng một tiếng.
Cô ít có khi nào ngây ngô như thế. Chu Kiến Quốc cảm thấy cô đáng yêu muốn mệnh, rất muốn lấy điện thoại chụp ảnh để lưu lại khoảnh khắc này.
"Mọi người về hết rồi sao?" La Bối nhìn thoáng qua căn phòng rồi hỏi một câu.
"Ừ."
La Bối cầm túi xách muốn đứng dậy, may mắn có Chu Kiến Quốc đỡ không thì có lẽ cô đã ngã rồi.
Cô không quá say nhưng cả người mềm như bông, không phân rõ đông nam tây bắc. Chu Kiến Quốc đỡ cô đi ra quán karaoke.
Chu Kiến Quốc nhìn cô đi đứng siêu vẹo, chỉ cần anh không chú ý một chút là có thể té ngã. Cuối cùng anh thở dài một hơi, ngồi xổm xuống trước người La Bối, nghiêng đầu nói với cô: "Lên đi, tôi cõng cô về, nếu cô hơn 50 cân thì coi như tôi chưa nói gì."
La Bối cười hì hì nói: "Lúc đói tôi có 48,5 cân thôi, hôm nay ăn nhiều nên chắc tăng lên 50 cân rồi."
Cô vừa nói vừa bò lên lưng Chu Kiến Quốc: "Đi thôi, Trư Bát Giới."
Chu Kiến Quốc vui vẻ: "Nếu tôi là Trư Bát Giới thì cô là phu nhân của tôi đúng không?"
Tuy hai người vẫn chưa đến mức tâm linh tương thông nhưng Chu Kiến Quốc cảm giác La Bối cũng có tình cảm với anh. Chẳng qua anh khẳng định cô không thích anh nhiều như anh thích cô. Lúc hai người ở chung, nói chuyện khó tránh khỏi sẽ có chút ái muội hơn so với trước. La Bối đang khắc chế, anh cũng vậy.
La Bối ôm cổ anh, không biết có phải do say rượu không mà cô chậm rãi nói: "Tôi thấy mình làm như vậy là không đúng."
"Vì sao?"
La Bối rất gầy. Một năm nay Chu Kiến Quốc đều làm công việc thể lực nên dù cõng cô cũng bước đi như bay, không cần cố sức.
Đêm khuya, đường về thôn Thành Trung không có một bóng người, cực kì yên tĩnh, trên bầu trời là ánh trăng sáng tỏ, ánh trăng chiếu lên mặt đất, không khí xung quanh rất ấm áp.
"Nếu anh có bạn gái hay vợ rồi thì sao?" La Bối chịu đựng sự dày vò trong tâm hồn: "Vậy thì tôi thật xấu xa, nếu đưa lên mạng thì mọi người sẽ mắng tôi là trà xanh bạch liên hoa, chính bản thân tôi cũng nghĩ như vậy."
"Cô yên tâm, tôi nói rồi tôi chắc chắn không có bạn gái càng không có vợ." Chu Kiến Quốc an ủi cô: "Nên cô không cần tự trách."
Anh biết La Bối thực sự say, nếu cô tỉnh táo cũng sẽ không để anh cõng cũng càng không nói những lời như vậy.
Nhưng lời nói lúc này chắc chắn là lời thật lòng của cô.
"Sao anh biết được?"
"Tôi biết chứ, nếu không, chúng ta đánh cuộc đi."
"Đánh cuộc gì?"
Chu Kiến Quốc cười cười: "Nếu chờ tôi khôi phục ký ức hoặc có người chứng minh được tôi không có bạn gái thì cô thua, cô phải thực hiện một yêu cầu của tôi."
Tuy La Bối nửa tỉnh nửa say nhưng cô vẫn rất khôn khéo; "Tôi không hứa đâu, nếu anh muốn tôi giao toàn bộ tài sản thì tôi không đưa cho anh đâu."
"Xem ra cô đã học hỏi được tinh túy của tôi, về sau tôi cũng không cần lo lắng cô bị lừa rồi."
"Tất nhiên rồi."
"Cô thực hiện cho tôi một tâm nguyện, tâm nguyện này sẽ không làm cô vi phạm đạo đức cũng không có quan hệ đến tiền tài, thế nào?"
"...... Vậy được rồi. Nếu anh thua thì sao?"
Chu Kiến Quốc vẫn nhìn thẳng phía trước, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ không thua."
"Nếu thua thì sao?"
"Không có nếu."
Trong lòng Chu Kiến Quốc suy nghĩ nếu anh thua thì anh cũng sẽ không bức cô làm chuyện cô không thích, sẽ không để cô phải đối mặt với việc bị lương tâm khiển trách. Từ nay về sau, hai người chỉ là bạn bè, tuyệt đối không vượt qua Lôi Trì nửa bước, tuân thủ theo nguyên tắc của cô.
Thích không nhất định phải có được, cũng không nhất định phải ở bên nhau, quan trọng là thành toàn cho lựa chọn của đối phương.
***
Từ KTV đến thôn Thành Trung, đi bộ mười phút là đến, cách nhau cũng không xa.
Chu Kiến Quốc đi rất chậm. Đi đến cửa, anh có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của La Bối. Chắc là cô đã ngủ rồi.
Lúc này anh thấy đặc biệt an tâm, thích La Bối là một chuyện không thể kháng cự. Anh từ liều chết chống cự đến hấp hối giãy giụa lại cho tới bây giờ đã nhận mệnh, quá trình trải qua này gian nan như thế nào chỉ có anh mới biết.
Chẳng sợ về sau sẽ không ở bên nhau, Chu Kiến Quốc cũng sẽ không quá khó chịu. Nói ra thì có chút kì lạ, không phải anh lạnh nhạt đối với tình yêu mà anh quá quý trọng La Bối, không nhất định phải có được cô, so với cảm xúc của anh thì anh càng để ý đến cô hơn.
Gần đến nhà, Chu Kiến Quốc đụng phải Khương Oái đang đi từ bên ngoài về, trong tay cô ta ôm một chậu hoa.
Đột nhiên Khương Oái cảm thấy rất vô lực. Cô ta cũng không biết, nếu cô ta không có cách nào ở bên Chu Kiến Quốc thì tại sao ông trời lại ném cô đến thế giới này. Nếu cô vẫn ở thế giới của mình thì cô cũng chỉ xem Chu Kiến Quốc là một nhân vật trong sách. Cô thích anh nhưng không đến mức có xúc động muốn ở bên anh mãnh liệt như bây giờ. Bây giờ một người đàn ông gần như hoàn mỹ xuất hiện trước mặt cô ta, ở thế giới kia, cô vẽ rất nhiều tranh về anh cũng vẫn luôn tưởng tượng bộ dáng và biểu tình của anh nhưng khi thực sự đến thế giới này, nhìn thấy Chu Kiến Quốc, cô mới phát hiện anh so với trong tưởng tượng của cô càng tốt, càng làm cho cô thích.
Chu Kiến Quốc là của La Bối, bọn họ yêu nhau, cùng nhau vượt qua thử