Vốn dĩ Chu Kiến Quốc muốn cùng La Bối đi lên phòng Triệu Phiên Phiên nhưng anh suy nghĩ lại người đàn ông kia cũng đi rồi mà anh còn lên thì cũng hơi kì cục. Hơn nữa Triệu Phiên Phiên và La Bối chắc chắn có chuyện thân mật nói với nhau. Tuy anh cũng muốn hóng hớt tí nhưng cũng biết bây giờ còn chưa phải thời cơ: "Chắc bà La không biết cô về nhà, trưa nay dù sao cũng không ăn cơm, tôi về phòng trước làm bát mì, chờ cô xuống rồi ăn."
Anh không thích đồ ăn bên ngoài, nếu không đến đường cùng thì anh cũng không gọi cơm hộp.
La Bối cũng không cự tuyệt. Cô quen Chu Kiến Quốc lâu rồi cũng hiểu biết khả năng nấu nướng của anh. Có hôm 2 người bận rộn đến khuya, cô hoặc Chu Kiến Quốc dùng nồi cơm điện trong tiệm để nấu cơm hoặc nấu mì ăn.
Anh nấu ăn không được tốt lắm nhưng cũng không quá kém, ít nhất có thể ăn được, điều đó đã không tồi.
Vậy là Chu Kiến Quốc đi xuống lầu về phòng còn La Bối lên lầu đi tìm Triệu Phiên Phiên.
Không giống trong tưởng tượng của La Bối, Triệu Phiên Phiên không mờ mịt, buồn bã mà là ngồi ở trên sô pha xem sách dạy cách phối hợp dinh dưỡng cho bé con. Cô ấy đang phiền não vì không biết muốn nấu món gì ngày mai cho Thần bảo bối.
La Bối đi vào, Thần bảo bối đang bò trên tấm thảm chơi trò chơi. Hai mẹ con này không hề bị ảnh hưởng bởi Lôi Vũ Hạo.
La Bối có chút kinh ngạc.
Triệu Phiên Phiên muốn lấy sữa chua cho La Bối uống, vừa mở tủ lạnh vừa cười nói: "Tiểu Cảnh Châu đúng là người phát ngôn nhỏ của em, chị biết ngay nhóc sẽ gọi điện cho em mà."
La Bối nhận sữa chua, chần chờ hỏi: "Người đàn ông vừa rồi có phải cha ruột của Thần bảo bối không ạ?"
Quen nhau lâu như vậy, Triệu Phiên Phiên đã sớm kể hết tất cả mọi chuyện của cô ấy cho La Bối nghe nhưng cô vẫn không nói cho La Bối, người đàn ông kia chính là Lôi Vũ Hạo của tập đoàn Lôi thị.
Triệu Phiên Phiên biết lúc này cũng không giấu được, Lôi Vũ Hạo đã tìm tới cửa rồi: "Đúng vậy, anh ấy họ Lôi."
"Có phải là Lôi Vũ Hạo của tập đoàn Lôi thị không, em có chút ấn tượng với anh ta."
Triệu Phiên Phiên kinh ngạc: "Đúng vậy."
Cô không nghĩ tới La Bối còn nhớ rõ tin tức xem trong TV từ hơn một năm trước, cũng đúng, mấy năm trước Lôi Vũ Hạo là nhân vật chiếm cứ trang đầu mấy tờ báo giải trí. Hắn không ngừng một lần có tai tiếng với các nữ minh tinh, tuy rằng đều là giả.
"Lúc trước em đi mua bánh kem cho chị gặp anh ta, còn có một lần, em mặc lễ phục của chị làm MC cho cuộc họp thường niên của công ty. Lúc ấy anh ta nhận nhầm, giờ em nghĩ lại, có lẽ anh ta nhận nhầm em thành chị."
Triệu Phiên Phiên cũng kinh ngạc vì sự trùng hợp này nhưng cô nhanh chóng phục hồi lại tinh thần: "Bây giờ, anh ấy tìm được chị rồi, chị sợ cuộc sống của mẹ con chị sẽ không còn được yên ổn như trước nữa."
Tuy La Bối biết trước cốt truyện nhưng lúc này cô cũng không biết nên nói cái gì.
Triệu Phiên Phiên nhìn cô cười, lại nhìn về phía Thần bảo bối đang chơi đồ chơi không biết gì cả: "Bối Bối, em biết không? Thật ra lúc chị biết bé con tồn tại, chị đã muốn bỏ bé đi. Lúc nhỏ chị đã không có ba nên so với bất kì ai khác, chị biết đứa trẻ không có ba tội nghiệp như thế nào. Chị không muốn con của chị cũng giống như chị, hơn nữa ba của bé cũng sẽ không kết hôn với chị. Vậy thì bé sẽ trở thành con ngoài giá thú nhưng dù chị có lí trí như thế nào thì lúc đi bệnh viện, khi chị nghe thấy tiếng tim đập của bé con, chị lại do dự, tiếng tim đập của bé con giống như tiếng xe lửa nhỏ đang chạy......"
Tuy La Bối còn chưa làm mẹ nhưng cô cũng có thể cảm nhận được cái loại cảm giác này.
"Chị thật sự không bỏ được bé vì thế chị quyết định ích kỉ một lần, cũng không phải không có lúc nào chị không hối hận." Triệu Phiên Phiên cười khổ một tiếng: "Chị không nghĩ anh ấy sẽ đến tìm chị, Bối Bối, không phải chị tự coi nhẹ bản thân. Chị biết người giống như chị, lựa chọn sinh con rồi một mình nuôi con là một chuyện thiếu trách nhiệm. Nếu mẹ chị còn sống nhất định bà sẽ rất khổ sở bởi vì chị sinh con cho một người đàn ông không yêu chị, không muốn kết hôn với chị, thậm chí về sau anh ta sẽ kết hôn, sẽ có đứa trẻ khác vậy thì con của chị sẽ ra sao chứ?"
La Bối an ủi cô: "Không phải như thế, anh ta cũng không đính hôn với cô gái kia mà?"
Triệu Phiên Phiên lắc đầu: "Nhưng về sau anh ấy sẽ đính hôn với cô gái khác thôi."
"Nhưng chị nói anh ấy vẫn luôn đi tìm chị, hẳn là cũng có tình cảm với chị, hơn nữa hai người còn có con......"
"Bối Bối, em không hiểu." Triệu Phiên Phiên ôn nhu nhìn cô: "Chị đi theo anh ấy mấy năm nên chị cũng hiểu biết một chút về qui tắc của các đại gia tộc trong xã hội thượng lưu. So với người bình thường, họ càng để ý môn đăng hộ đối, kể cả bây giờ anh ấy muốn cưới chị, người nhà của anh ấy nhìn thấy bé con cũng đồng ý nhưng em tưởng kết hôn xong rồi là xong sao? Không, ở trrong lòng bọn họ, em vĩnh viễn không phải cùng đẳng cấp với họ, thậm chí, nếu về sau anh ấy có người phụ nữ khác, tất cả mọi người sẽ cho rằng đây là chuyện bình thường bởi vì anh ấy đã hạ mình cưới chị để chị có cái danh phận Lôi phu nhân nên chị phải mang ơn đội nghĩa."
"Bối Bối, chị không muốn lại mạo hiểm, thật sự, có lẽ em sẽ cảm thấy chị ích kỷ, rõ ràng Thần bảo bối sẽ có cha, sẽ có người nhà còn không hề là con riêng nhưng......" Triệu Phiên Phiên nghẹn ngào: "Chị thật sự chịu không nổi, rời xa anh ấy hai năm, bây giờ chị đã học được khống chế tình cảm của mình, kể cả ngày mai anh ấy lại kết hôn, chị cũng sẽ không quá khổ sở bởi vì chị đã học được cách chấp nhận