Thật ra Giang Tư Hàn tìm La Bối cũng không có việc gì, chủ yếu là trong khoảng thời gian này anh bận quá mãi mới có một ngày nghỉ nên chuyện thứ nhất anh nghĩ đến là mời La Bối ăn một bữa cơm rồi trò chuyện một chút.
Nhà hàng buffet ở tầng 20 có thể quan sát cả thành phố. Giang Tư Hàn đặt phòng riêng, hiện tại anh đã là một nghệ sĩ, ra cửa cũng phải cẩn thận hóa trang, đội tóc giả, còn đội mũ. Sau khi anh hóa trang, ngay cả lúc La Bối đi vào phòng nhìn thấy Giang Tư Hàn cũng không nhận ra tưởng đi nhầm phòng.
Giang Tư Hàn cười tự giễu: "Một đàn anh dạy tôi, lúc tôi gọi điện cho cô là đã ra cửa rồi nhưng tôi lo lắng paparazzi sẽ đi theo nên đi vòng quanh nửa thành phố, xác định không còn theo đuôi mới đi lên, cũng may lúc này đang giờ tan tầm nên người trên đường rất đông."
La Bối cũng không lo lắng việc ăn cơm với Giang Tư Hàn sẽ bị chụp được. Dù sao trong tiểu thuyết, từ lúc Giang Tư Hàn xuất đạo đến lúc trở thành ảnh đế cũng không dính một chút tai tiếng hay không bị chụp được ảnh riêng tư nào.
"Nghệ sĩ đều như vậy, có nhân khí đồng nghĩa với có tài nguyên, cũng nghĩa là sẽ kiếm tiền dễ dàng hơn so với chúng tôi nhưng chắc chắn cũng không có cuộc sống tự do như chúng tôi." La Bối an ủi anh: "Không phải ai cũng có tư cách được cả thế giới chú ý nhưng cũng không phải ai cũng chịu đựng được."
Giang Tư Hàn vẫn đang chăm chỉ giúp cô bóc tôm, đặt ở trong đĩa của cô rồi ngẩng đầu cười: "Tôi biết điều này cũng có thể tiếp thu nhưng Bối Bối, trong lòng tôi, cô cũng không phải người bình thường."
La Bối cười to lên: "Chắc chắn tôi không phải người thường rồi, tôi là bạn tốt của đại minh tinh tương lai."
"Không phải." Giang Tư Hàn lắc đầu: "Bối Bối, trên người cô luôn toát ra cảm giác làm tôi thấy vô cùng thoải mái, hơn nữa bây giờ cô kinh doanh cũng càng ngày càng lớn, tôi cảm thấy về sau cô sẽ còn phát triển hơn nữa."
La Bối nghĩ nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nói không chừng cô sẽ trở thành người phi thường.
Hiện tại thân phận của Chu Kiến Quốc cũng đã rõ ràng, anh cũng giống như Lôi Vũ Hạo là tổng tài bá đạo mà cô với anh có tình cảm nam nữ, Chu Kiến Quốc cũng đúng là độc thân, chỉ cần không xảy ra chuyện gì, cô nghĩ cô với Chu Kiến Quốc sẽ phát triển quan hệ thành yêu đương, chẳng qua cũng không thể không nhìn thẳng vào khoảng cách giữa bọn họ để xem đoạn tình cảm này sẽ đi được bao xa.
Bất kể là cả đời hay chỉ một thời gian thì La Bối đều cảm thấy, chỉ cần tình cảm là thật sự, chỉ cần thật sự thích nhau, vậy là đủ rồi.
Nếu đòi hỏi phải có về sau, phải có tương lai thì sẽ rất áp lực.
"Cảm ơn anh đã tin tưởng." La Bối bưng lên ly nước trái cây chạm vào ly của anh: "Nhưng đúng là tôi đang có suy nghĩ đến cuối năm sẽ mua một căn chung cư, tuy tôi có một tòa nhà cho thuê nhưng nguyện vọng khi còn nhỏ của tôi chính là sống trong một chung cư cao cấp như nữ chính phim truyền hình nữ chính. Coi như đây là mục tiêu phấn đấu của tôi."
Trước kia cảm thấy mục tiêu xa xôi, không thể với tới, bây giờ càng ngày càng gần, ít nhất cô đã tính toán với Chu Kiến Quốc, chờ cuối năm ít nhất cũng có thể đủ tiền mua trả góp một căn chung cư.
Giang Tư Hàn có chút kinh ngạc: "Cô thật sự rất lợi hại."
Ngày nay để kiếm tiền trả góp cho một căn hộ cũng đâu dễ dàng, cho dù một căn chung cư bình thường cũng hơn mười vạn tệ.
Anh biết La Bối kinh doanh rất tốt nhưng không nghĩ tới sẽ tốt như vậy.
"Anh còn giỏi hơn, giờ chắc mua được phòng rồi nhỉ?"
Giang Tư Hàn lắc đầu: "Làm nghề này kiếm tiền cũng không dễ dàng như vậy, thù lao đóng webdrama và phim truyền hình tôi nhận lúc trước đều không cao nhưng anh Lưu đang bàn bạc hai bộ phim truyền hình nữa, nếu thuận lợi thì thù lao có lẽ sẽ cao hơn không ít."
"Có khi đến lúc tôi mua được một căn chung cư bình thường thì anh đã mua được biệt thự rồi." La Bối cười.
Giang Tư Hàn chỉ cười, không nói chuyện.
Anh rất hâm mộ La Bối và Chu Kiến Quốc, có mục tiêu ở phía trước nên làm việc cũng hăng hái, không thấy mệt mỏi, còn anh thì sao, mua phòng hay mua xe cũng đều không phải mục tiêu của anh, cũng rất khó làm anh hứng thú.
Giang Tư Hàn nhìn La Bối nhịn không được suy nghĩ, có lẽ lúc cô và Chu Kiến Quốc ở bên nhau sẽ có càng nhiều đề tài để nói chuyện.
***
Sau khi ăn cơm xong, La Bối ăn no đến nỗi có bụng nhỏ. Giang Tư Hàn nói sẽ về thôn Thành Trung ở một buổi tối, ngày mai lại bảo tài xế đến đón anh. La Bối cũng không có ý kiến, đúng là rất lâu rồi anh không trở về thôn Thành Trung. Hai người ngồi xe trở về thôn Thành Trung, tuy lúc này mọi người vẫn còn náo nhiệt nhưng mọi người xung quanh đều là người quen cho dù có nhận ra Giang Tư Hàn, cũng chỉ chào hỏi một câu. Mới vừa dừng xe, La Bối và Giang Tư Hàn đi vào cửa thì gặp Chu Kiến Quốc đi từ trên lầu xuống dưới, trong tay cầm một hộp cơm. Bà La gói rất nhiều sủi cảo, mấy ngày này Chu Kiến Quốc tính toán đều ăn sủi cảo, lúc này mới ăn xong xuống lầu thì gặp La Bối và Giang Tư Hàn. Suy nghĩ của anh có chút phức tạp.
Quan hệ của Chu Kiến Quốc và Giang Tư Hàn cũng không tệ lắm, hai người chào hỏi nhau.
"Bối Bối, lát nữa tôi có việc tìm cô, hai mươi phút sau gặp nhau ở lầu một." Chu Kiến Quốc nói với La Bối.
La Bối ngạc nhiên: "Chuyện gì?"
"Chuyện cửa hàng." Chu Kiến Quốc nói xong thì xuống tầng hầm cùng Giang Tư Hàn.
La Bối vừa lên lầu vừa suy nghĩ, liệu có phải Chu Kiến Quốc lại nghĩ ra kinh doanh cái gì mới nên tìm cô bàn bạc không, rất có thể là như thế nhưng dạo này bọn họ đã bận rộn lắm rồi, lấy đâu ra thời gian chứ? Cô nghĩ nếu lúc gặp anh dù anh có nói gì thì cô cũng không thể nói "Chúng ta có thời gian sao" để hỏi anh.
Nhưng kể cả Chu Kiến Quốc không tìm thì cô cũng phải tìm anh.
Cô nghĩ vẫn nhanh chóng nói chuyện ông Chu là ông nội của anh cho anh nghe bằng không thời gian càng kéo dài, cô càng không biết mở miệng như thế nào, cô nghĩ kỹ rồi, Chu Kiến Quốc cũng đâu phải người yếu đuối gì, anh có một tâm hồn rất mạnh mẽ, không đến mức sẽ không tiếp thu được.
Giang Tư Hàn và Chu Kiến Quốc trở lại tầng hầm, hai người cũng chưa nói gì với nhau, chỉ hàn huyên vài chuyện vặt vãnh, nhưng trước khi Giang Tư Hàn vào nhà thì Chu Kiến Quốc vẫn gọi anh lại, nghiêm túc nói: "Tiểu Giang, tôi muốn đi trước anh một bước chắc không thể làm anh em cùng cảnh ngộ với anh được."
Chắc trên thế giới này, ngoại trừ Chu Kiến Quốc có thể nghe hiểu lời nói của mình thì đến thần tiên mới hiểu được.
Giang Tư Hàn không phải thần tiên, tất nhiên anh không hiểu, anh sửng sốt: "Là sao?"
Chu Kiến Quốc cười cười: "Có một chuyện tôi đã nhắc anh từ rất sớm rồi, thôi được rồi, không nói nữa, lát nữa tôi còn có việc, anh đi nghỉ đi, chắc đợt này anh cũng bận rộn lắm."
Giang Tư Hàn hoàn toàn là không hiểu ra sao.
Tiểu Chu muốn nói gì nhỉ?
***
Chu Kiến Quốc nhanh chóng tắm rửa gội đầu, lúc anh đến chỗ hẹn thì La Bối