Ân Huệ đi thính đường tiền viện.
Ngụy Sam ở cửa đứng, nhìn thấy Ân Huệ, gấp không chờ nổi mà liền chạy đến trước mặt Ân Huệ, trực tiếp ở hành lang hỏi: “Tam tẩu, nhị ca nhị tẩu rốt cuộc làm cái gì, thế nhưng chọc phụ vương tức giận như vậy?”Ân Huệ làm bộ dáng thở dài một tiếng, giải thích nói: “Nhị tẩu cùng ta giảng giải kinh thành phồn hoa, Nhị Lang nghe cũng muốn đi, đang khóc nháo thì phụ vương tới…… Bởi vì Nhị Lang nói dối, mới khiến phụ vương giận.
”Yến Vương trong mắt Ân Huệ, toàn thân đều tràn ngập uy nghiêm, ai cũng không thể xâm phạm.
Nhà bình thường, tổ phụ yêu thương tôn nhi, nói dối không tính cái sai lầm nghiêm trọng gì, Yến Vương lại không cho phép.
Ngụy Sam nghe xong, theo bản năng mà trách cứ Ân Huệ: “Nhị Lang chỉ là quá muốn đi kinh thành, nếu tam tẩu chịu mở miệng thừa nhận ngươi cũng muốn đi, Tam Lang khẳng định sẽ không đi vạch trần Nhị Lang.
”Ân Huệ ở trong lòng cười lạnh, nàng nếu theo ý tứ Nhị Lang nói, cha chồng muốn phạt người chính là nàng.
Ngụy Sam thật là chỉ đem một nhà nhị phòng xem là thân thích, không đem nàng xem ra gì.
“Ta sao dám lừa gạt phụ vương, muội muội thật sự là khó xử ta.
”Đối mặt với Ngụy Sam ngạo mạn vô lễ, Ân Huệ chỉ là bày tỏ không giúp gì được.
Ngụy Sam nhận thấy được trên người Ân Huệ giống như có cái gì đó thay đổi, chỉ là giờ phút này không phải thời điểm suy nghĩ sâu xa cái này, nàng giận chó đánh mèo mà trừng mắt nhìn mắt Ân Huệ, xoay người rời đi.
Thời điểm đi ngang qua Di Chí đường, Ngụy Sam bước chân dừng một chút.
Ân Huệ có lẽ che giấu cái gì, nhưng thứ nữ của đại ca Mi tỷ nhi lúc ấy cũng ở đó, một đứa bé năm tuổi, hẳn là sẽ không giấu giếm cái gì, cũng không dám ở trước mặt nàng giấu giếm.
Ngụy Sam lập tức lại đi Di Chí đường.
Hai vợ chồng Thế tử gia Ngụy Dương, Từ Thanh Uyển tuy rằng không ở, Di Chí đường còn có quản sự ma ma lão luyện chưởng quản, hết thảy ngay ngắn trật tự.
Quản sự ma ma tiến đến chiêu đãi Ngụy Sam.
Ngụy Sam ccho Từ