Nàng đều nói như vậy rồi, Kim Trản lập tức cao hứng lên, một bên đi thu thập hòm xiểng một bên hỉ khí dương dương nói: “Khi phu nhân vẫn là tiểu cô nương, nhóm thân thích trong nhà liền khen phu nhân là tướng phú quý, đẹp đến diễm lệ đại khí, nên mặc màu sắc minh diễm mới tôn người.
”Loại lời khen này Ân Huệ cũng nhớ rõ.
Nàng nhìn về phía tay của chính mình, mười đầu ngón tay trắng nõn nhỏ dài, khi còn nhỏ nhóm thân thích đều thích xem tướng tay cho nàng, không quan tâm thật giả, đều cảm thấy nàng trời sinh nên hưởng phúc.
Cũng xác thật là hưởng phúc, chỉ cần nàng đừng lại lãng phí công phu đi chiếm lấy niềm vui của Ngụy Chiêm, bằng vào của hồi môn của nàng cùng thân phận Vương phi tương lai, vinh hoa phú quý cái gì cần có đều có, có gì phải sầu?Thực mau, Kim Trản đem kia mười sáu bộ trang phục xuân, thu phong ấn một năm đều lấy ra tới.
Bởi vì ở trong rương lâu, khó tránh khỏi có chút dấu vết gấp nếp, sáng nay mặc không được, bất quá màu sắc muôn hồng nghìn tía, ở dưới ánh sáng không tiếng động lưu chuyển sáng rọi, khiến Ân Huệ phảng phất lại về tới thời gian trước khi gả chồng, mỗi năm đều ngóng trông xuân về hoa nở, ngóng trông mặc vào váy áo xinh đẹp đi ra ngoài du ngoạn.
“Nhân lúc thời tiết tốt, hôm nay đều giặt một lượt đi.
” Ân Huệ nói, sau đó đi đến trước tủ quần áo, ở một loạt áo ngoài mộc mạc, chọn một chiếc áo ngoài hồng phấn thay vào.
Ngụy Chiêm không ở trong phủ, không khí toàn bộ Trừng Tâm đường đều nhẹ nhàng đi không ít, Ân Huệ kêu nhũ mẫu ôm Hành ca nhi ngồi ở bên người nàng, tâm tình vui sướng mà dùng cơm sáng.
Hành ca nhi còn nhỏ, đại bộ phận thời gian một ngày đều là ngủ, Ân Huệ chơi với nhi tử một chút liền đem nhi tử giao cho nhũ mẫu, nàng lấy ra rổ kim chỉ ngồi ở bên cửa sổ lưu li, bắt đầu thêu đai lưng cho tổ phụ.
Cha mẹ qua đời sớm, Ân Huệ là được tổ phụ tổ mẫu nuôi nấng lớn lên, năm ấy nàng mười hai tuổi tổ mẫu cũng đi, tổ phụ thành người thương yêu nàng nhất trên đời này.
Thời gian một chút qua đi, Kim Trản từ bên ngoài đi dạo một vòng đã trở lại, trong tay ôm theo mấy đóa hồng nguyệt quý.
Chủ tớ hai người, một thêu thùa may vá, một cắt nguyệt quý c ắm vào lọ hoa.
“Phu nhân, vừa mới ta ở trong hoa viên hái hoa, nghe thấy hai cái tiểu nha hoàn nói bậy, nói là tối hôm qua Lý trắc phi mang theo hộp đồ ăn đi Cần Chính Điện, buổi tối cũng ngủ lại, ngài nói xem, quá hai ngày nữa Vương gia có thể giải cấm túc cho Nhị gia bọn họ hay không?”Ân Huệ không biết, nàng cũng không phải thực để ý chuyện hai vợ chồng Nhị gia có thể hay không được giải cấm