Hàn huyên hai câu, Ân Huệ cố ý thả chậm bước chân, để Ân Văn đi trước.
Ân Văn năm nay vừa mới mười tám, dáng người cao dài, dung mạo tuấn lãng, làm Ân gia đại công tử, hắn luôn là một thân áo gấm xuất hiện trước mặt người khác, tự thân ưu tú cùng thân thế hào phú, làm hắn đi đến nơi nào cũng đều có thể hấp dẫn một đợt ánh mắt thiếu nữ thậm chí thiếu phụ.
Ân Dung đối với vị trưởng tôn này ký thác kỳ vọng rất cao, hắn nếu ra ngoài làm buôn bán, tất sẽ mang theo Ân Văn, Ân Văn cũng sớm tiếp xúc với các hạng mục sản nghiệp của Ân gia.
Lão gia tử tài bồi, ngày ngày đi sớm về trễ, liền muội muội Ân Du một mẹ đẻ ra đều rất ít nhìn thấy hắn, càng miễn bàn Ân Huệ là đường muội.
Đối với cách Ân Văn làm người, Ân Huệ thật sự không có hiểu biết gì, thẳng đến khi tổ phụ chết oan, Ân Huệ mới hận Ân Văn.
Có đề phòng trước đây, tự nhiên có thể chú ý tới quan hệ vi diệu giữa Liêu Thu Nương cùng Ân Văn.
Chờ Ân Huệ đi ra ngoài cửa, xe ngựa của Ân Văn đã đi xa.
Đứng ở trước xe ngựa, Ân Huệ thấp giọng hỏi Liêu Thu Nương: “Ta thấy ngươi tựa hồ rất sợ đại thiếu gia, đây là vì sao?”Liêu Thu Nương tuy rằng sảng khoái, có một số việc lại cũng khó có thể mở miệng, lại nào dám ở trước mặt Ân Huệ cáo đại thiếu gia trạng?Ánh mắt nàng trốn tránh, cúi đầu nói: “Có lần ta lại đây đưa dù cho phụ thân, không cẩn thận đụng vào đại thiếu gia, bị đại thiếu gia mắng, cho nên sợ hắn.
”Liền ở mùa hè năm nay, nàng xác thật đụng phải Ân Văn, chỉ là khi Ân Văn thấy rõ mặt nàng, chẳng những không có quở trách, ngược lại nhặt lên dù cho nàng, cũng ở thời điểm nàng đi tiếp dù, nắm lấy tay nàng gắt gao không chịu buông